XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh không cho những người này cơ hội làm ầm ĩ, gọn gàng báo cảnh sát.

Đối diện tiểu khu chính là đồn công an, cảnh sát đến rất nhanh.

Trong giám sát rõ ràng là Lộ Thiến tự tay cầm đồ ra khỏi phòng, chứng cứ vô cùng xác thực.

Giá trị bây giờ của bộ Figure kia đã cao hơn thời điểm nguyên chủ mua nhiều, giá trị hơn mười ngàn.

Ăn cắp vật phẩm riêng tư giá trị từ mười ngàn trở lên, ít nhất phải phán từ hai năm đến ba năm.

Lộ Thiến còn chưa kịp mang đồ ra ngoài, mà bỏ ngay trong vali hành lý của cô ta.

Tìm được đồ, cảnh sát lại nghe nói bọn họ là thân thích, thái độ lập tức có chút kỳ quái.

"Thân thích trộm không phải là trộm à? Pháp luật còn bảo vệ thân thích nữa sao?" Sơ Tranh thái độ kiên quyết: "Nhất định phải đi theo quy trình, không hòa giải!"

"Mày..." Bà bác tức giận đến một hơi xém chút không đi lên được: "Cái gì mà trộm chứ, sao mày nói chuyện khó nghe thế hả, Thiến Thiến chỉ lấy đi xem một chút thôi mà. Một thứ đồ chơi nát, có gì mà phải so đo."

"Giá trị của nó hơn mười ngàn." Sơ Tranh nhắc nhở bà bác.

Bà bác: "..."

Bà ta nghĩ mãi mà không rõ, một thứ đồ chơi hình người như vậy, sao mà giá tận mười ngàn.

"Bây giờ trả lại mày là được rồi, sao mày cứ nắm mãi không buông thế hả?" Bác cả cau mày, vẻ mặt bất mãn nhìn Sơ Tranh, dùng ánh mắt khiển trách cô không hiểu chuyện.

"Chưa trải qua sự đồng ý của tôi chính là trộm." Mặc kệ kết cục cuối cùng thế nào, dù sao bây giờ cứ hù dọa bọn họ trước đã!

Bác cả ra hiệu cha mẹ Lộ nói một câu.

Lộ Thiến đã tròn mười sáu tuổi, chẳng lẽ thật sự muốn để cô ta bị bắt đi?

Cha mẹ Lộ muốn nói chuyện, Sơ Tranh lạnh như băng nhìn bọn họ một chút: "Cha, mẹ, hai người dung túng cho hành vi ăn cắp của cô ta một lần, thì có lẽ sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cha mẹ không phải đang giúp cô ta, mà là đang hại cô ta."

Cha mẹ Lộ: "..."

Lộ Thiến đỏ vành mắt, tức giận không thôi: "Cô ta chính là cố ý, trước đó không có camera, đột nhiên lắp đặt một cái camera, cô ta cố ý hãm hại con."

Sơ Tranh: "Tôi ấn lấy đầu cô bắt cô trộm à?"

Lộ Thiến: "..."

-

Sơ Tranh thái độ kiên quyết, mặc kệ bác cả và bác gái nói gì, cô đều kiên trì muốn đi theo quy trình.

Cuối cùng Lộ Thiến tạm thời bị mang đi, bác cả và bác gái không lo nổi những chuyện khác, đuổi theo ra ngoài.

Cha mẹ Lộ nhìn gian phòng đột nhiên trở nên vắng vẻ, hai mặt nhìn nhau.

Sơ Tranh mời luật sư phụ trách chuyện này, nhất định phải tống Lộ Thiến vào tù, cho dù cuối cùng không tống vào được, thì cũng không thể để cho cô ta tốt hơn.

Bác cả và bà bác từng tới nhà gây chuyện, Sơ Tranh không thèm mở cửa cho bọn họ, cũng không cho phép cha mẹ Lộ mở cửa cho bọn họ.

Hai người không thèm để ý hình tượng đứng bên ngoài mắng, từ ngữ khó nghe gì cũng mắng ra được.

"Nghe đi, cha mẹ đối xử với bọn họ thế nào, còn bọn họ thì đối xử với cha mẹ ra sao." Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, bảo cha mẹ Lộ cẩn thận mà nghe.

Cha Lộ nhíu mày, vẻ mặt không tốt lắm.

Mẹ Lộ lúc ban đầu có chút không thích ứng, nhưng nghe hai người bên ngoài thay phiên nhau mắng, dần dần nghĩ thông suốt rồi.

Hai vợ chồng bác cả mắng nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cuối cùng chỉ có thể hậm hực rời đi.

Hai vợ chồng vắt chày ra nước, rốt cuộc cũng nghe theo đề nghị mời luật sư.

-

Sơ Tranh có thể quản được mình, nhưng không quản được cha Lộ.

Cuối cùng cha Lộ vẫn lựa chọn hoà giải.

Khi Sơ Tranh nghe thấy tin tức này, xém chút một hơi không lên nổi.

Đồng đội heo mà!

"Tiểu Sơ, cha và bác cả con đã nói xong rồi, coi như là trả nợ ân tình năm xưa bác cả con cấp tiền cho cha đi học, về sau sẽ không thiếu nợ gì nhau nữa."

"Cha cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho cha à?" Với cái nhà kia, dính vào căn bản không hất ra được.

Cha Lộ thở dài: "Sau này nhà chúng ta không lui tới với bọn họ nữa."

Cũng đã náo đến mức này, cha Lộ cảm thấy muốn lui tới cũng rất khó khăn.

Sơ Tranh nhìn cha Lộ một chút, không lên tiếng.

Cha Lộ cam đoan với Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, trước kia cha để con phải chịu tủi thân rồi, con yên tâm, lần này cha đã quyết định rồi, sẽ không mềm lòng nữa đâu."

Nhiều năm như vậy, nếu như thật sự tính toán ra, thì những gì nên trả cũng đã trả hết rồi.

Sơ Tranh: "..."

Quả nhiên vẫn là xử lý thuận tiện nhất.

Lộ Thiến được thả ra, bị giam vài ngày như vậy, cả người đều gầy đi trông thấy.

Lúc này bị bà bác nửa ôm, hốc mắt đỏ bừng.

Bà bác cắn răng nghiến lợi trừng Sơ Tranh.

Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tiền bộ váy kia của tôi, bác gái nhớ trả lại cho tôi, bằng không thì tôi không ngại thuê luật sư khởi tố các người thêm lần nữa đâu."

Dù sao Vương bát đản cũng có tiền, thuê một đoàn đội luật sư hầu hạ các ngươi cũng được.

Bà bác: "..."

Một trong những điều kiện hòa giải, chính là nhất định phải bồi thường tiền bộ váy kia.

Có thể là thật sự sợ Sơ Tranh lại làm ra chuyện gì, bác cả mặt mày âm trầm chuyển tiền.

Bà bác hùng hùng hổ hổ: "Thật đúng là một nhà bạch nhãn lang, lúc trước nếu không có nhà tao, thì chúng mày có được ngày tốt lành như bây giờ à? Mày cho rằng tao thèm vào nhà chúng mày chắc!"

Sơ Tranh: "Không thèm thế ai ngày nào cũng chạy qua bên này, đuổi cũng không đi nhỉ? Heo sao?"

Bà bác: "..."

Sơ Tranh nói một câu đã chặn cho bà bác không nói ra lời, dẫn Lộ Thiến xám xịt rời đi.

Sau chuyện này, Sơ Tranh không gặp lại cả nhà này nữa.

Trong nhà cuối cùng cũng bình yên lại.

Mẹ Lộ đại khái chưa từng có năm nào mà được ăn một cái tết thanh nhàn như thế, có thời gian đi dạo trò chuyện với chị em của mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng thoải mái như vậy.

Cha Lộ than thở: "Em nói, anh cả bọn họ..."

"Nhà chúng ta cũng không phải viện phúc lợi, nhiều năm vậy rồi, những gì nên trả cũng đã trả sạch." Mẹ Lộ nói: "Em cảm thấy Tiểu Sơ nói đúng, nếu như chúng ta cứ tiếp tục như thế, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Cha Lộ tiếp tục thở dài.

Nhiều năm như vậy, ông cũng rất mệt mỏi.

Nhưng huyết thống trói buộc, làm ông không có cách nào từ chối...

Nhưng cục diện như bây giờ, cha Lộ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

"Tiểu Sơ con bé... Hơi kỳ quái." Cha Lộ đột nhiên nói: "Em có phát hiện ra không?"

Không nói chuyện của Lộ Thiến, mà chính là gần đây... Ông chưa từng thấy Sơ Tranh cười lần nào, chứ đừng nói là nũng nịu như trước kia.

Mẹ Lộ cũng cảm thấy, nhưng thân thể đứa nhỏ này nhìn qua lại rất bình thường.

Bà còn cố ý hỏi qua một vài bạn bè đồng nghiệp, cuối cùng đều nói: "Tuổi dậy thì mà, con trẻ có biến hóa cũng là bình thường."

Hai người thảo luận một chút, nhưng không thảo luận ra được kết quả gì, chỉ có thể quan sát trước đã.

-

Kỳ nghỉ đông kết thúc, quay lại trường học đi học.

"Gọi cậu cậu cũng không chịu ra ngoài, ở trong nhà làm gì thế hả?" Bên cạnh Sơ Tranh có người ngồi xuống, giọng nói của nam sinh cũng theo sát mà vang lên.

Bạch Đông Ải mới đi từ ngoài phòng học vào, trên người đều mang khí lạnh, lạnh đến mức cậu không ngừng xoa tay.

"Ngủ."

"Cậu ngủ suốt một kỳ nghỉ đông?"

"Có vấn đề?"

"Cậu là heo à." Bạch Đông Ải chậc chậc hai tiếng: "Cũng không thấy cậu béo thêm chút thịt nào, bây giờ thịt heo đắt như vậy, thêm chút thịt còn bán lấy tiền được, cậu thế này không phải là ăn uổng phí hết sao, quá lãng phí."

Sơ Tranh: "..."

Có phải hắn đang công kích thân thể ta không?

Sơ Tranh không để ý đến Bạch Đông Ải, Bạch Đông Ải không hiểu: "Sao nghỉ đông xong một cái cậu lại biến thành cao lãnh như vậy rồi? Đông lạnh à?"

"Tớ chính là như vậy."

"Cậu thôi đi." Bạch Đông Ải không tin, cậu còn không hiểu rõ cô ấy chắc?

"Muốn tin hay không thì tùy."

"..."

"Nộp bài tập." Đại diện môn đi từ trước ra sau thu bài tập.

Bạch Đông Ải thu hồi ánh mắt cổ quái, móc bài tập từ trong balo ra.

Sơ Tranh thì không giống...

Cô căn bản không hề nghĩ đến chuyện làm bài tập.

***

Tình hình dịch bệnh phức tạp, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, và đặc biệt nhớ đeo khẩu trang khi ra ngoài và khi đến những nơi đông người nha:3

Một đứa không thích đeo khẩu trang như tui phải chịu cảm giác đeo suốt ngày không được tháo ra, vui đến không cười nổi luôn á:))) 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi