XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trên mặt Tang Ngung ngược lại không có vết thương gì, chỉ là trên tay bị cọ ra vết máu, trên người còn có một số vết máu ứ đọng, nhìn qua giống như bị đạp.

Sơ Tranh nhìn về phía mấy thanh niên ôm nhau thành đoàn bên kia, đáy mắt âm trầm.

Khi quay đầu lại điểm âm trầm này lại biến mất không thấy gì nữa.

"Có thể đứng dậy không?"

Tang Ngung: "..."

Hắn còn chưa phế vật đến trình độ đó.

Lúc Tang Ngung muốn đứng dậy, Sơ Tranh lại nói: "Anh vẫn nên ngồi trước đi."

Tang Ngung: "???"

Sơ Tranh đứng dậy đi đến trước mặt mấy tên thanh niên kia, dưới ánh mắt kinh dị của mấy thanh niên, chậm rãi hỏi: "Vừa rồi ai động thủ?"

Thanh niên: "..."

Không một ai nói chuyện, lúc này ánh mắt nhìn Sơ Tranh không khác gì đang nhìn quái vật.

Sơ Tranh nhẫn nại chờ một lúc, sau khi vẫn không thấy ai nói chuyện, cô giải quyết dứt khoát: "Nếu đã không nói, vậy thì cùng chịu đi."

Một thanh niên đột nhiên chỉ vào người bên cạnh: "Hắn... Hắn động thủ! Tôi không động thủ."

Người bị xác nhận lập tức phẫn nộ trừng thanh niên một cái.

Thanh niên run lẩy bẩy, gã cũng không muốn mà, nhưng tình huống bây giờ chắc chắn là bảo vệ mạng mình quan trọng hơn.

Tình anh em gì đó, đều phải lùi ra sau hết.

"Hắn cũng động thủ, chính là ba người họ, chúng tôi đều không động thủ."

"Đúng đúng đúng, chúng tôi không động thủ."

Rất nhanh người không động thủ vớt mình ra ngoài, bán đồng bạn.

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực đứng trong bóng đêm, giọng nói xuyên phá bóng tối, giống như tử thần tới từ địa ngục, lạnh đến mức làm cho lòng người khác phát lạnh: "Vừa rồi bọn họ đánh hắn thế nào, thì các người đánh lại bọn họ như thế."

Lời này là nói với mấy người lúc nãy không động thủ.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Đây không phải là muốn bọn họ tự giết lẫn nhau sao?

Mà mấy người động tay kia cũng chỉ còn lại phẫn nộ.

Khi mấy người kia đang do dự, Sơ Tranh lại bổ sung một câu: "Nếu không đợi tôi động thủ thì các người sẽ cùng nhau gặp nạn."

Nghĩ đến vừa rồi bọn họ đã bán một lần, cho dù đi ra ngoài, chắc chắn cũng sẽ không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cho nên...

Bọn họ nhìn về phía người đã từng là đồng bạn, lúc này chỉ có thể xin lỗi bọn họ, dù sao ai cũng ích kỷ, bọn họ cũng chỉ không muốn mình gặp nạn mà thôi.

Một thanh niên trong đó lập tức quay đầu đá về phía người đồng bạn gần nhất.

Trong lúc nhất thời trong mảnh đất nhỏ tối tăm này chỉ còn lại tiếng đánh nhau và tiếng mắng chửi.

Tang Ngung ngồi ở bên kia, nhìn hình dáng mơ hồ trong bóng tối kia, cho dù không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng hắn vẫn có thể miêu tả ra hình ảnh ở trong lòng.

Sơ Tranh mắt lạnh nhìn đám người này đánh nhau.

Chờ mấy người động thủ với Tang Ngung ngã xuống đất, lúc này Sơ Tranh mới động, nhấc chân đi qua.

"Hỏi các người một vấn đề."

Một thanh niên lấy lòng nói: "Ngài hỏi..."

Sơ Tranh: "Ai sai các người đến đánh hắn?"

Hắn?

Thanh niên nhìn về phía Tang Ngung bên kia.

"Chúng tôi chỉ là thấy hắn đi một mình..."

Thanh niên còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh đã đạp một cước tới.

Lực đạo của một cước kia không nhẹ, thanh niên lảo đảo một cái, nếu không phải đồng bạn đằng sau đỡ, thì lúc này chắc chắn đã vững chắc ngã xuống đất.

"Nghĩ kỹ rồi nói, lần sau tôi không xác định sẽ đạp chỗ nào đâu."

Giọng nói cô gái êm tai, nhưng không có chập trùng gì, giống như máy móc đã được thiết lập xong chương trình từ trước.

Ở dưới hoàn cảnh như lúc này, càng lộ ra vẻ âm trầm quỷ quyệt.

Thanh niên nuốt một ngụm nước bọt: "Là... là... Một người đàn ông."

"Ồ? Ai?"

Thanh niên điên cuồng lắc đầu, run rẩy nói: "Không biết, hắn ta đột nhiên tới tìm chúng tôi, bảo chúng tôi đi cướp túi của hắn, sau đó... Sau đó phá đi máy ảnh bên trong."

Con ngươi Sơ Tranh híp lại.

-

Trên đường đi ánh đèn nê ông rực rỡ, vẫn người người nhốn nháo như cũ.

Đứa trẻ nhỏ chạy qua đám người, các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp giơ điện thoại selfie, tình nhân thân mật uống chung một cốc sữa trà, tiếng nhân viên công tác gào to mời ăn thử...

Con đường này tràn ngập náo nhiệt mang tính thương nghiệp.

Sơ Tranh dùng một tay đỡ Tang Ngung: "Anh đến đây làm gì?"

Tang Ngung không nói lời nào, hắn cúi đầu, cũng không nhìn thấy thần sắc của hắn.

"Người được miêu tả vừa rồi anh biết không?"

Thanh niên mặc dù không biết người kia ai, nhưng miêu tả được tướng mạo và cách ăn mặc đặc thù của hắn ta.

Cuối cùng Tang Ngung cũng mở miệng: "Biết."

"Ai?"

Tang Ngung trầm mặc vài giây: "Bạn học nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến cô, đừng hỏi nữa."

Sơ Tranh: "..."

Tôi không hỏi mẹ nó anh sẽ hắc hóa mà!

Tang Ngung không chịu nói, Sơ Tranh có hỏi thế nào cũng vô dụng.

Suy nghĩ kỹ một chút thì thời gian bọn họ quen biết cũng không dài, ai lại đi nói những chuyện này với một người xa lạ chứ.

Sơ Tranh tìm tới một hiệu thuốc, mua thuốc, kéo Tang Ngung đi đến cái ghế nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống.

Cô kéo tay Tang Ngung khử trùng bôi thuốc.

Khi bôi đến trên người, Tang Ngung không thích ứng lắm: "Tôi tự làm."

Sơ Tranh không vui: "Mắt anh mọc đằng sau à?"

"??" Tang Ngung đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mới rõ ràng Sơ Tranh đang nói cái gì, sau lưng của hắn cũng bị đạp mấy cái, lúc này mơ hồ thấy đau.

Sơ Tranh xoay hắn qua chỗ khác, không nói lời gì vén quần áo lên.

Có lẽ Tang Ngung thường xuyên rèn luyện, dáng người dưới quần áo rất tốt.

Tang Ngung cảm giác được lòng bàn tay Sơ Tranh cọ qua da hắn, ý lạnh trong không khí, bị ngón tay cô phất qua, trong nháy mắt biến thành dòng điện kỳ dị.

"Được rồi."

Tang Ngung đột nhiên thức tỉnh.

Quần áo bị trả về, chóp mũi quanh quẩn một cỗ mùi cồn nhàn nhạt, hắn có chút không được tự nhiên quay đầu.

Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, điềm nhiên như không có việc gì dùng nước rửa tay.

Chuyện vừa rồi, đối với cô mà nói không có bất kỳ nơi nào kỳ quái cả, cô chỉ là đơn thuần giúp người khác bôi thuốc mà thôi.

Tang Ngung hít sâu, chậm rãi phun ra một câu: "Sao hôm nay cô lại ở đây?"

"Đi ngang qua." Ta mẹ nó là đặc biệt đi tìm mi đó! Mi nhìn xem ta tốt với mi cỡ nào đi, đi đâu mà tìm được người tốt như ta chứ, mi nên biết đủ đi.

Tang Ngung: "Nơi đó rất vắng."

Ôi chao, còn biết rất vắng cơ à!

"Nếu anh đã biết rất vắng, thì còn đến đó làm gì?"

Tang Ngung: "..."

Tang Ngung rất nhanh nói sang chuyện khác: "Hôm nay cảm ơn cô, tôi mời cô ăn cơm nhé."

Sơ Tranh liếc hắn một cái, không nói được, cũng không nói từ chối.

Tang Ngung xem như cô đồng ý, dẫn cô đến một cửa hàng gần đó ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Tang Ngung chủ động hỏi cô: "Trước đó cô nói muốn chụp hình, cô muốn chụp phong cách nào?"

"Tùy tiện, anh xem rồi phát huy." Ta cũng không phải thật sự đi chụp ảnh, chỉ muốn nhân cơ hội lấy phương thức liên lạc của anh mà thôi.

"..." Tang Ngung trầm mặc một chút: "Vậy trở về tôi liên hệ với cô."

"Ừ."

-

Sơ Tranh trở lại khách sạn, Bạch Thư Văn đã rời đi, Meo Meo Meo đang ôm điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai, cười đến gương mặt phóng đãng.

Có vẻ như bóng ma tâm lý trước đó đã tốt lên rồi.

"Tiểu Sơ cậu về rồi." Meo Meo Meo đứng lên từ trên giường, hai mắt tỏa ra ánh sáng: "Oa oa oa, tiểu nữ không có gì để báo đáp, đành lấy thân báo đáp thôi."

Sơ Tranh kinh dị từ chối: "Không cần."

"Tại sao cậu có thể từ chối người ta." Meo Meo Meo quỳ ngồi ở trên giường, bày ra dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ: "Tối hôm nay người ta cho cậu thị tẩm nè."

Sơ Tranh: "..."

Cút!

Meo Meo Meo ầm ĩ hai câu, rất nhanh liền kéo ngay ngắn quần áo lại: "Tiểu Sơ, thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu... Tớ..."

Meo Meo Meo cũng không dám nghĩ tiếp.

Cô ấy không biết nếu Sơ Tranh đến chậm vài phút, thì mình sẽ có kết cục gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi