XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mễ Nghiễn vốn cho rằng sự kiện kia đã kết thúc, hắn ta có thể tạm tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng không nghĩ tới những chuyện vu oan tiếp sau đó càng làm hắn ta phát điên hơn.

Đúng!

Chính là vu oan.

Những chuyện này hắn ta căn bản chưa từng làm.

Cô gái kia lật lọng.

Sơ Tranh cũng không cảm thấy mình lật lọng, chuyện cô đồng ý với Mễ Nghiễn đã làm được, nhưng lúc đó cô không đồng ý cứ như thế mà bỏ qua cho hắn ta.

Chó điên đối phó với thẻ người tốt của cô như thế, sao có thể bỏ qua cho hắn ta dễ dàng như vậy.

Một trận thao tác lẳng lơ của Sơ Tranh đập xuống, Mễ Nghiễn còn có thể lăn lộn nổi trong vòng này, thì tên thẻ người tốt viết ngược lại.

Tang Ngung: "???"

Mễ Nghiễn muốn tìm Sơ Tranh lý luận, nhưng đáng tiếc ngay cả bóng dáng Sơ Tranh hắn ta cũng không gặp được, chứ đừng nói gì đến lý luận.

Bây giờ người trong vòng tròn nhắc đến hắn ta, chính là các loại ngôn luận kỳ quái, Mễ Nghiễn làm gì còn dám xuất hiện nữa.

Con người một khi mất đi độ lộ ra ánh sáng, thì sẽ bị người ta quên lãng.

-

Tang Ngung rửa sạch oan tình lúc trước, lần nữa trở lại trong tầm mắt đám người, hắn vẫn là tuyển thủ thiên tài mà người người xem trọng.

Nhưng bản thân Tang Ngung đối với chuyện này có chút không thích ứng.

Sơ Tranh báo danh thi đấu cho hắn, lúc này Tang Ngung mới tìm về được một chút trạng thái, sau đó lục tục lấy được một ít giải thưởng.

Trong lúc Sơ Tranh học đại học, danh tiếng của Tang Ngung càng lúc càng lớn.

Hắn không cần ai chỉ điểm dẫn đường, chỉ cần cho hắn một con đường, là hắn có thể tỏa ra hào quang chói lọi.

Tang Ngung biết con đường hắn đang đi là ai cho hắn, cho nên người hắn cảm kích nhất chính là Sơ Tranh.

"Em dẫn anh tới đây làm gì?" Tang Ngung nghi hoặc nhìn Sơ Tranh: "Không phải đã nói đi ăn cơm sao?"

"Xuống xe." Sơ Tranh không nói một lời dư thừa nào.

"..."

Tang Ngung thở dài, tính tình của bạn gái nhà mình chính là như thế, hắn có thể làm sao, chỉ có thể nhịn chứ sao.

Tang Ngung đi theo Sơ Tranh vào, Tang Ngung hoàn toàn không biết Sơ Tranh dẫn hắn tới nơi này làm gì.

Sơ Tranh dắt hắn đi vào trong một gian phòng trống rỗng: "Tặng quà sinh nhật cho anh."

"Hả? Sinh nhật anh không phải còn tới ba tháng nữa sao?" Sơ Tranh trước nay chưa từng nhớ nhầm sinh nhật hắn, bây giờ lại trước tận ba tháng...

Đáy lòng Tang Ngung có chút bồn chồn, Tiểu Sơ làm sao đây?

Sơ Tranh: "Nơi này, cho anh tổ chức triển lãm ảnh cá nhân."

Tang Ngung: "..."

Tang Ngung cảm thấy mình nghe nhầm rồi.

Triển lãm ảnh cá nhân...

Hắn nhớ kỹ rất lâu trước đây, Sơ Tranh từng hỏi hắn, có muốn tổ chức triển lãm ảnh cá nhân không.

Cô nói: Chỉ cần hắn muốn là được.

"Lộ tiểu thư." Có người từ bên trong ra đón, cười tươi như hoa: "Vị này chính là Tang tiên sinh sao?"

Tang Ngung còn chưa lấy lại tinh thần, Sơ Tranh gật đầu thay hắn.

Người kia càng nhiệt tình hơn: "Ngài xem còn gì chưa hài lòng với nơi này không? Chúng tôi bên này sẽ thực hiện phương án cho ngài, nếu ngài có yêu cầu gì thì có thể đưa ra, chúng tôi sẽ bảo đảm triển lãm ảnh tiến hành thuận lợi."

Tang Ngung: "..."

Hắn cần yên tĩnh một chút.

Tang Ngung bảo người kia chờ một lát, kéo Sơ Tranh đi sang bên cạnh: "Tiểu Sơ, em bỏ ra bao nhiêu tiền?"

"Không tốn bao nhiêu." Nhiệm vụ Vương bát đản cho cũng không hoàn thành nổi, thẻ người tốt dùng tiền quá không được! "Anh không cần phải để ý đến những chuyện này, anh chỉ cần chuẩn bị cho triển lãm ảnh thật tốt là được rồi."

"Nhưng mà..."

Sơ Tranh mặt mày nghiêm túc: "Tang Ngung, tiền của em chính là cho anh tiêu."

Tang Ngung: "..."

Lời này nên do một người đàn ông như hắn nói ra chứ nhỉ?

"Chuyện anh muốn làm, em đều sẽ giúp anh hoàn thành." Sơ Tranh giơ tay sửa sang lại cổ áo Tang Ngung: "Mà chuyện anh cần làm, chính là ngoan ngoãn ở bên cạnh em."

Cô tới gần Tang Ngung, nói khẽ bên tai hắn: "Anh là của em."

Bốn chữ kia tựa như dấu ấn được điêu khắc trên linh hồn.

Sơ Tranh lui lại hai bước, vẫy tay gọi người kia tới, thương lượng công việc cụ thể của triển lãm ảnh.

Sân bãi có, kế hoạch có, chỉ cần mỗi nhân vật chính là Tang Ngung nữa thôi.

Toàn bộ hành trình Tang Ngung đều choáng váng, tận đến sau khi nói đại khái quá trình xong, ngồi lên trên xe, Tang Ngung giống như mới phản ứng được.

"Làm gì..."

Sơ Tranh bị Tang Ngung đột nhiên ôm lấy.

Tang Ngung không nói một lời nghiêng người tới.

Mi tâm Sơ Tranh hơi nhảy lên, phản ứng đầu tiên chính là thấy may mắn vì xe dừng ở trong ga-ra.

-

Mấy năm sau Sơ Tranh nghe nói về cảnh ngộ bây giờ của một nhà bác cả, sống cực kỳ thê thảm, bác trai và bác gái ngày nào cũng đi sớm về trễ, lời được ít tiền thì lại bị Lộ Thiến lấy đi tiêu xài.

Lộ Thiến thi lên đại học, nhưng không học được bao lâu thì bỏ.

Cô ta tìm một người bạn trai có tiền, yêu đến chết đi sống lại.

Vốn cho rằng có thể kết hôn làm phu nhân nhà giàu, nhưng mà nguyện vọng này còn chưa thực hiện được, thì bị chính thất tìm tới cửa.

Lúc này Lộ Thiến mới biết được người đàn ông kia đã sớm kết hôn.

Lộ Thiến bị chính thất mang người tới giáo huấn một chầu, người xung quanh đều biết cô ta phá hoại gia đình người khác.

Ngay lúc này Lộ Thiến phát hiện mình mang thai.

Cô ta đi tìm người đàn ông kia, người đàn ông kia lại hoàn toàn không định thừa nhận, dùng một chút tiền đuổi cô ta đi.

Lộ Thiến khóc rồi náo rồi, nhưng người bị chỉ trích xem như trò cười chỉ có cô ta.

Mắt thấy bụng lớn lên từng ngày, Lộ Thiến vội vàng tìm người gả đi.

Người này cũng không tệ, nhưng chính là một đứa con trai cưng của mẹ, mẹ chồng luôn ngứa mắt Lộ Thiến, làm khó dễ đủ kiểu.

Lộ Thiến vì che giấu đứa bé trong bụng, nên chỉ có thể nhịn.

Chồng suốt ngày nghe lời mẹ, luôn luôn bảo Lộ Thiến ngường nhịn một chút, bà ấy là trưởng bối.

Chờ sau khi sinh con, thời gian khổ cực của Lộ Thiến lúc này mới bắt đầu.

Về phần chú út Lộ gia, đánh bạc thành nghiện, vay mượn không ít tiền, còn không trả nổi, bị người ta siết nợ, rất lâu sau đó không có ai thấy ông ta nữa, cũng không biết là chạy trốn, hay bị người ta xử rồi.

-

Tang Ngung từ triển lãm ảnh cá nhân, đến các cuộc triển lãm lớn, cuối cùng tổ chức tuần triển lãm ảnh cá nhân, Tang Ngung chứng minh được thực lực của hắn với tất cả mọi người.

Ở tuần triển lãm đầu tiên của Tang Ngung, có một sảnh triển lãm đặc biệt.

Bên trong trưng bày chỉ có một người.

Thiếu nữ ngây ngô thời trung học, đến thành thục thời đại học, mỗi một hình ảnh, đều hiện ra vô cùng chân thực trước mặt bọn họ.

Thiếu nữ trong tấm ảnh, giống như có thể bước ra từ trong ảnh.

"Đây là ai thế? Đẹp quá đi... Hình như sảnh triển lãm này đều là cô ấy."

"Nghe nói là bạn gái của nhiếp ảnh gia."

"A..."

Rất nhiều cô gái đến vì nhan sắc của nhiếp ảnh gia, nghe nói đã có bạn gái, lại còn là một cô gái xinh đẹp như vậy, lập tức thất vọng không thôi, đồng thời chua thành chanh.

"Không phải bạn gái." Có người nói một câu.

"Thật sao?"

"Là vợ của anh ấy." Người kia lại nói thêm một câu.

"..."

Như vậy còn kinh sợ hơn so với bạn gái đấy được không!

Tấm ảnh treo ở giữa, là thiếu nữ đứng ngược sáng, hơi nghiêng người nhìn ống kính, giống như đột nhiên có người gọi cô, cô quay đầu lại nhìn.

Sau lưng thiếu nữ là hào quang vạn trượng, nhưng trong mắt cô dường như chỉ có người đang giơ máy ảnh lên mà thôi.

Những hình ảnh này cũng không có quá nhiều cố gắng tạo ra, mà càng nhiều hơn chính là cuộc sống bình thường.

Thiếu nữ bộ dáng trầm tĩnh đọc sách, bộ dáng nhàn nhã ngồi bên cửa sổ nhìn về phương xa, động tác ưu nhã uống cà phê... Mỗi một động tác đều là một bức họa.

Có người cẩn thận phát hiện ra những tấm hình kia đều chiếu theo thời gian mà sắp xếp, góc phải phía trên ở mỗi tấm đều có thời gian.

"Cảm giác thật hạnh phúc quá đi." Cô gái nào đó ôm tim, vẻ mặt ước mong.

Có thể chụp nhiều hình của vợ mình như thế, từ đồng phục đến áo cưới, ghi chép lại từng li từng tí trong cuộc sống, còn cố ý dùng một sảnh triển lãm để trưng bày ra, có thể thấy được người này dụng tâm với vợ mình bao nhiêu.

Sơ Tranh cũng không biết có một sảnh triển lãm như thế, cũng là sau khi nhìn thấy mới biết.

"Anh chụp lén nhiều như thế từ bao giờ vậy?"

"Anh là quang minh chính đại chụp nha, chụp lén ở đâu?" Tang Ngung giải thích một câu.

Sơ Tranh cũng sẽ không quá phối hợp cho hắn chụp ảnh, nhưng mỗi lần hắn chụp, cô đều nhìn thấy, sao có thể tính là chụp lén chứ?

"Tấm hình kia chính là anh chụp lén." Sơ Tranh chỉ vào tấm hình mặc đồng phục kia.

Tang Ngung: "..."

Tấm đó là ngoài ý muốn.

"Từ hiện tại đến tương lai, mỗi một ngày anh đều muốn ghi chép lại, em có nguyện ý làm người mẫu duy nhất của anh không?"

Tang Ngung vươn tay về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, để tay lên trên tay hắn: "Ừ."

Từ ngày đó về sau, Tang Ngung không bao giờ chụp những người khác nữa.

Trong tất cả các tác phẩm sau đó, người duy nhất xuất hiện, chỉ có Sơ Tranh.

Cực kỳ lâu về sau, Tang Ngung lấy Sơ Tranh làm chủ đề, tổ chức một buổi triển lãm ảnh cá nhân, chủ đề là "nơi hướng tới của quãng đời còn lại".

Đời này của hắn, nơi hướng tới chỉ là một người.

*

VỊ DIỆN THỨ 45 HOÀN TẤT!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi