XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nhưng gần đây Phàn Lam quả thật có chút phiền não, chồng cô ta ngoại tình.

Phàn Lam tận mắt nhìn thấy, chuyện này cô ta không nói cho ai biết cả, dù sao nếu như bị người ta biết, thì người trong vòng sẽ nhìn cô ta như trò cười.

Điểm này Phàn Lam tuyệt đối không cho phép.

Cho nên cô ta biết rõ chồng ngoại tình, cũng không biểu thị bất cứ cái gì, xem như không biết gì cả, bí mật suy nghĩ xem làm sao vãn hồi chồng cô ta.

"Không ly hôn?"

"Ly hôn?" Phàn Lam kinh ngạc: "Tại sao phải ly hôn, bây giờ tôi ăn tôi mặc đều là hắn cho, nếu như ly hôn, về sau tôi sống kiểu gì được?"

Phàn Lam là một người phụ nữ thực tế.

Cô ta muốn duy trì đời sống vật chất tốt như vậy.

"Hắn ngoại tình trước, là bên phạm lỗi, cô hoàn toàn có thể làm cho hắn tay trắng rời đi. Cho dù cuối cùng không thể tay trắng rời đi, thì cô cũng có thể được chia một nửa tài sản, tiêu tiền của mình thoải mái, hay là xin tiền người khác thoải mái hơn?"

Phàn Lam: "..."

Hình như có chút đạo lý.

Phàn Lam chần chờ hỏi: "Vậy... Xài hết thì sao?"

Mặc dù Phàn Lam cũng đã học xong đại học, nhưng cô ta học hệ nghệ thuật, đối với phương diện khác căn bản không hiểu.

Chuyện trên phương diện làm ăn, càng không hiểu lấy một chữ.

Sơ Tranh: "..."

Được thôi.

Người ta muốn làm một kẻ ăn bám, cô cũng không cần phí nhiều sức lực như vậy.

"Cô xác định muốn vãn hồi trái tim của chồng cô?"

Phàn Lam nghĩ nghĩ, gật đầu.

Bây giờ cô ta vẫn trẻ trung xinh đẹp, đàn ông chỉ là bị tiểu yêu tinh bên ngoài mê hoặc làm mờ mắt, muốn tìm chút cảm giác mới mẻ mà thôi.

Sơ Tranh hỏi nhân viên phục muốn giấy bút, viết một cái địa chỉ: "Tám giờ tối, đến nơi này tìm tôi."

Phàn Lam nhìn địa chỉ một chút, lập tức nhíu mày.

Đây là khu nhà nghèo có tiếng, bên kia đều không phải người tốt lành gì.

Còn tám giờ tối...

Sơ Tranh đẩy tờ giấy lên trước mặt Phàn Lam: "Muốn vãn hồi trái tim của chồng cô, thì không được đến trễ, đến đúng giờ."

-

Sơ Tranh xách túi trở lại nơi ở của Tịch Kính, đến tầng kia liền thấy không ít người vây quanh ở trên hành lang.

Sơ Tranh nhìn vào trong đó, lập tức cả người đều không tốt.

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tịch Kính, ngăn cản Tịch Kính hắc hóa. 】 Giọng nói của Vương Giả đồng thời vang lên.

Bên kia Tịch Kính bị một gã đàn ông nắm lấy cổ áo, ấn ở trên vách tường, khuôn mặt mất đi huyết sắc, tái nhợt đến dọa người.

"Ranh con, còn dám tìm người đánh ông, mày đánh đi! Con ranh sáng nay đâu?"

Người đứng trước mặt Tịch Kính không phải ai khác, chính là con sâu rượu ngày hôm nay bị Sơ Tranh dạy dỗ.

Người mà con sâu rượu mang tới nhìn có vẻ cũng không phải loại người tốt lành gì, cà lơ phất phơ bao vây Tịch Kính.

Tịch Kính cắn môi, không nói ra một chữ.

Con sâu rượu phi một tiếng: "Không nói đúng không? Bố mày xem mày có thể chịu được bao lâu!"

Con sâu rượu xắn tay áo lên, giơ tay lên, bỗng nhiên đánh về phía mặt Tịch Kính.

"A —— "

Trên mặt Tịch Kính không có cảm giác đau, ngược lại là con sâu rượu kêu đau một tiếng trước.

Sơ Tranh vặn lấy cổ tay con sâu rượu, ánh mắt băng lãnh nhìn thanh niên níu lấy cổ áo Tịch Kính ấn hắn ở trên tường: "Buông hắn ra."

Giọng nói kia cũng lạnh, giống như âm thanh tới từ địa ngục, nghe thấy làm lòng người đều run lên.

Lúc này xung quanh đều yên tĩnh lại, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người cô.

Cô gái nhìn như không dùng bao nhiêu lực, lại dễ dàng vặn lấy cánh tay con sâu rượu, chỉ một chút như thế, con sâu rượu đã không thể động đậy, chỉ có thể hung hăng kêu rên.

Tịch Kính trông thấy cô đôi mắt đều sáng lên, sau đó ngược lại lại lo lắng, dường như lo lắng cô sẽ bị những người này bắt nạt.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm thanh niên kia, gằn từng chữ nói: "Buông hắn ra."

Thanh niên không biết là vì con sâu rượu bị Sơ Tranh khống chế, hay là bị Sơ Tranh làm kinh sợ, buông Tịch Kính ra, lui về phía sau một bước.

"Khụ khụ khụ..."

Vừa rồi Tịch Kính bị thanh niên đè ép yết hầu, lúc này được tự do, ho khan không theo khống chế, khóe mắt cũng có nước mắt tràn ra, bộ dáng kia làm cho người ta đau lòng.

Tịch Kính chậm chậm chờ trở lại bình thường, bước mấy bước tới, nắm lấy cánh tay Sơ Tranh.

Giống như đứa trẻ nhỏ bị người bắt nạt, rốt cuộc đã đợi được người lớn nhà mình.

"Không sao, đừng sợ." Sơ Tranh giơ tay mò xuống đầu hắn: "Đi vào trước chờ tôi."

Trong mắt Tịch Kính chứa đựng sương mù, hắn nhìn Sơ Tranh, lắc đầu.

"Nghe lời."

Tịch Kính vẫn cố chấp lắc đầu.

Sơ Tranh mất kiên nhẫn, trầm mặt xuống: "Đi vào."

Khí thế hung ác trên mặt Sơ Tranh, làm thân thể Tịch Kính hơi run rẩy, tay nắm lấy Sơ Tranh từ từ buông ra.

Dáng vẻ quật cường muốn khóc mà không khóc kia, càng khiến cho người ta có một loại cảm giác muốn đem hắn...

"Nhanh lên." Sơ Tranh thúc giục một tiếng, sớm biết thế đã không thu thập sạch sẽ cho hắn như thế rồi! Nhưng nghĩ đến một thân dáng vẻ lôi thôi của hắn, chính cô cũng không tiếp nhận được.

Tịch Kính lui lại từng bước nhỏ, từ từ đi về bên trong phòng.

Nói nhẹ thì không nghe, cứ ép cô phải nổi giận.

Chờ cánh cửa kia đóng lại, Sơ Tranh nhìn về phía con sâu rượu bị mình vặn lấy, âm trầm nói: "Buổi sáng hôm nay giáo huấn chưa đủ đúng không?"

Con sâu rượu cảm thấy cánh tay mình sắp gãy mất, làm gì có tinh lực đi trả lời Sơ Tranh nữa.

"Còn dẫn người đến?"

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua mấy tên thanh niên kia, rõ ràng ánh mắt không có gợn sóng gì, nhưng tự dưng lại có loại cảm giác xem thường và khinh miệt ở bên trong.

"Chỉ mấy tên vớ va vớ vẩn như vậy, ông xem thường ai đây?"

Sơ Tranh đá một cước vào đũng quần con sâu rượu, buổi sáng vừa trải qua một lần trọng thương, bây giờ lại bị đạp, con sâu rượu đau đến nghẹn ngào, hận không thể lập tức ngất đi.

Đây là chuyện mà người làm sao?

Đạp một lần coi như xong, cô còn đạp hai lần.

Không đau sao?!

Mấy tên thanh niên đừng bên kia, chỉ cảm thấy nơi nào đó đau theo, chân cũng khép chặt lại.

Cô gái này thật hung tàn.

Sơ Tranh giải quyết mấy người này cũng đơn giản như giải quyết sâu kiến —— đập tiền là có thể làm cho đối phương cắn ngược lại con sâu rượu một ngụm, cũng cúi đầu khom lưng với Sơ Tranh.

Sơ Tranh phiền muộn không thôi.

Đây không phải kịch bản của cô, đây là kịch bản Vương bát đản ép cô cầm.

"Kéo đi." Sơ Tranh bực bội phất phất tay, bảo bọn họ kéo đống thịt mỡ trên đất kia đi.

Mấy tên côn đồ lập tức kéo con sâu rượu đị, khi con sâu rượu còn có tinh lực mắng, dùng tay bịt miệng lão ta lại.

Cái hộ gia đình khác ở hành lang hai mặt nhìn nhau.

"Nhìn cái gì? Còn chưa nhìn đủ?"

Đám người nháy mắt tan tác như chim muông, ai vào nhà thì vào nhà, ai xuống lầu thì xuống lầu, hành lang rất nhanh yên tĩnh lại.

Lúc này Sơ Tranh mới đẩy cửa ra đi vào, Tịch Kính đứng ở ngay cửa ra vào, vừa rồi chắc đã nhìn qua nơi nào đó của khe cửa, thấy cô vào, lui về phía sau hai bước, một giây sau lại tiến lên, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Có thể có chuyện gì."

Sơ Tranh thừa cơ sờ sờ tóc mềm của hắn.

Tịch Kính bị Sơ Tranh sờ soạng nhiều lần, lúc này đã có chút quen thuộc.

Ngón tay Sơ Tranh dời đi, rơi vào khóe mắt hắn, lau đi nước mắt ở khóe mắt hắn, nghiêm mặt giáo dục hắn: "Con trai đừng hơi một tí là khóc, mất mặt."

Tịch Kính lập tức dùng tay lau lau một con mắt khác, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cho tới bây giờ chưa từng có ai đối tốt với tôi như vậy."

Sơ Tranh sững sờ, lòng bàn tay nhẹ nhàng sát qua khóe mắt thiếu niên, mang đi ướt át còn để lại độ ấm.

"Về sau tôi sẽ tốt với cậu." Sơ Tranh kéo người tới, ôm lấy hắn: "Sẽ không có ai ức hiếp cậu nữa."

Vòng ôm của cô gái ấm áp thơm ngát, giống như ôm lấy nắng ấm trong đông lạnh.

Thân thể Tịch Kính cứng đờ, không dám động loạn, gương mặt tựa trên vai Sơ Tranh, thanh âm rầu rĩ: "Vì sao..."

Sơ Tranh cân nhắc lại, chậm rãi mà nói: "Bởi vì cậu đã cứu tôi."

Tịch Kính hoảng loạn: "Nhưng tôi không làm gì cả..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi