XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Editor: JyKim0: JyKim0

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh thu bức tranh kia vào nơi giao dịch thời không, thời gian đếm ngược ở góc bên phải của cô tăng thêm mười ngày.

Bây giờ cô còn lại 10 ngày 8 giờ.

Ai.

Cuộc sống thật khó khăn.

【 Tiểu tỷ tỷ phá sản không? 】

Sơ Tranh: "..."

Cút!

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong một tiếng, tiêu 50 ngàn tệ. 】 Vương Giả tiện sưu sưu phát nhiệm vụ, 【 Tiểu tỷ tỷ ta cút đây, cô cố lên nha ~ 】

Sơ Tranh: "..."

Càng muốn giết chết con chó điên này!

Sơ Tranh dẫn theo Tịch Kính đi tiêu hết 50 ngàn tệ, đồ trong phòng rực rỡ hẳn lên.

Có thẻ người tốt, phá sản thật nhanh.

Thẻ người tốt thật tốt.

-

Phàn Lam cầm đồ về nhà, kích động xong, chỉ còn lại thấp thỏm và hoài nghi.

Thứ này thật sự hữu dụng sao?

Bức tranh cô ta đưa đi, chẳng qua chỉ mấy chục ngàn mà thôi, chỉ là một bức tranh hoàn toàn không đáng tiền.

Làm sao có thể đổi lấy đồ tốt như vậy?

Phàn Lam đi tới đi lui trong phòng khách, một tiếng sau, cô ta cho bảo mẫu trong nhà tan tầm, lại gọi điện thoại gọi chồng về.

Không biết đối phương đang ở đâu, rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với cô ta trở về.

Phàn Lam đợi trong phòng khách đến rạng sáng, người đàn ông cả người đầy mùi rượu trở về.

"Em lại muốn làm gì?"

Phàn Lam rót một chén nước, khẽ lắc, đưa cho hắn ta: "Uống nước."

Người đàn ông cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy uống một ngụm: "Gọi anh về làm gì? Không biết anh đang nói chuyện làm ăn với khách hàng à?"

Phàn Lam không lên tiếng, chỉ nhìn hắn ta.

Người đàn ông bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, đưa chén nước cho cô ta rồi đi lên lầu.

Mới đi đến đầu cầu thang, thân thể người đàn ông bỗng dưng mềm xuống, nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

-

Cốc cốc cốc ——

Mới sáng sớm cửa phòng đã bị người gõ vang lên, Tịch Kính bị đánh thức, hắn mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, phát hiện mình lại nằm trên giường, mà Sơ Tranh không thấy bóng dáng.

Tịch Kính đành phải xuống mở cửa.

Ngoài cửa là người phụ nữ ngày hôm qua đã từng gặp, Tịch Kính giấu người ở phía sau cửa, chỉ lộ ra một cái đầu.

Phàn Lam thấy hắn liền vội vàng hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư đâu?"

"Không biết..." Tịch Kính nhỏ giọng trả lời: "Hình như đi ra ngoài rồi."

"Đi đâu vậy?"

Tịch Kính lắc đầu.

Phàn Lam vô cùng gấp gáp: "Cậu có thể liên lạc với cô ấy không? Tôi có việc gấp tìm cô ấy."

Tịch Kính nhìn chằm chằm cô ta hai giây, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Tôi thử xem..."

"Xin nhờ cậu." Phàn Lam chắp tay trước ngực, mặt mũi khẩn thiết.

Tịch Kính mím môi dưới, không cho Phàn Lam vào cửa, đóng cửa, đi lấy điện thoại mà Sơ Tranh cho hắn, mở danh bạ ra.

Danh bạ chỉ có một dãy số, Tịch Kính hơi hít vào, gọi đi.

Điện thoại vang vài tiếng sau đó được nhận.

"Sao thế?"

Tịch Kính nghe giọng nói của Sơ Tranh, đáy lòng hơi an tâm hơn, hắn thấp giọng nói: "Có người tìm cô..."

"Ai?"

"Là... Người ngày hôm qua."

"Ồ." Sơ Tranh dừng một chút: "Cậu dậy chưa?"

Tịch Kính khẽ gật đầu: "Rồi."

"Đừng cho cô ta vào nhà."

"Tôi không cho."

"Ngoan." Sơ Tranh chỉ huy hắn trong điện thoại: "Thay quần áo trước đi, không cần cúp điện thoại."

"A..."

Tịch Kính cũng không hỏi vì sao, đặt điện thoại sang bên cạnh, tìm quần áo loạt soạt thay.

Hắn thỉnh thoảng liếc mắt về phía di động, cảm thấy hơi ngại, vì thế hắn tận lực khiến cho âm thanh nhỏ đi.

"Thay xong chưa?"

"Ừm, xong rồi."

Cô gái bên kia điện thoại không chút để ý nói: "Cậu nói với cô ta, lát nữa tôi sẽ về."

Tịch Kính: "???"

Vừa rồi nói cũng được, vì sao phải bắt hắn thay quần áo?

Tịch Kính khó hiểu thì khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài chuyển lời Sơ Tranh nói cho Phàn Lam.

Phàn Lam rõ ràng rất gấp, nhưng cô ta không liên lạc được với Sơ Tranh, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Trên hành lang lục tục có người dậy, nhiều người qua lại, Phàn Lam đứng ở đây, người đi ngang qua đều nhìn vài lần.

Phàn Lam gấp đến độ đầu đổ mồ hôi lạnh, không có thời gian chú ý đến những người này.

Nửa tiếng sau Sơ Tranh xách theo đồ vật linh tinh trở về, Phàn Lam trực tiếp chạy tới: "Tôi..."

Tầm mắt cô ta đảo đến những nam nữ già trẻ đang ngó dáo dác trên hành lang, vẻ mặt nhất thời cứng đờ: "Tôi có lời muốn nói với cô, rất gấp!"

Sơ Tranh liếc mắt nhìn cô ta một cái, gõ cửa hai lần, Tịch Kính rất nhanh mở cửa ra, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy cô trở về, lập tức mở toàn bộ cửa ra.

Sơ Tranh sờ đầu hắn, đi vào bên trong, Phàn Lam nhắm mắt theo đuôi vào.

"Xảy ra chuyện rồi." Vừa vào cửa Phàn Lam liền không chờ kịp: "Chồng tôi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy không phải tôi, làm thế nào đây!?"

Sơ Tranh giống như không nghe thấy, trước tiên chuẩn bị xong bữa sáng, rồi bảo Tịch Kính ngồi ăn.

Phàn Lam ở bên cạnh gấp đến độ xoay vòng, nhưng mà người ta không quan tâm.

"Thấy ai?"

"..." Phàn Lam đột nhiên hơi khó mở miệng, một hồi lâu mới nghẹn ra: "Con chó nhà tôi nuôi."

Sơ Tranh: "..."

Phàn Lam đuổi hết bảo mẫu đi, nhưng cô ta quên còn có con chó.

Cô ta chỉ ra ngoài một lúc, chó thì ngồi xổm bên cạnh chồng cô ta, sau đó...

"Sau đó cô chạy ra ngoài?"

"Không, tôi đánh anh ấy hôn mê trước."

"..."

"Anh ấy có thể thích con chó nhà tôi không?" Phàn Lam vẻ mặt tuyệt vọng: "Bây giờ tôi phải làm sao?"

Tuy rằng người đầu tiên nhìn thấy không phải Phàn Lam, nhưng cũng may mắn là không phải người, hiệu quả sẽ giảm mạnh, huống chi Phàn Lam còn đánh hắn ta hôn mê.

Sơ Tranh nói cho Phàn Lam biện pháp giải quyết.

"Thật sự có thể chứ?"

"Cô cứ lề mề thêm nữa, chồng cô tỉnh lại không biết sẽ nhìn thấy ai đâu."

Phàn Lam: "!!!"

Phàn Lam hấp tấp rời đi.

-

Giữa trưa.

Tấm danh thiếp kia đột nhiên xuất hiện trong tay Sơ Tranh, xem ra Phàn Lam đã thu phục được chồng cô ta.

Sơ Tranh cất kĩ danh thiếp, lợi dụng mặt dây chuyền cảm ứng vị trí của con chó điên Ngụy Dập kia, phát hiện hắn ta lại không ở thành phố này.

Ngẫm lại trước đó hắn ta bị thương, hắn ta còn dám ở lại đây thì dũng khí cũng khá lớn.

"Cậu đi đâu thế?"

Sơ Tranh suy nghĩ xong chuyện, vừa ngẩng đầu liền thấy Tịch Kính định ra ngoài.

"Tôi tìm được việc làm..." Tịch Kính như nai con bị chấn kinh, nhỏ giọng nói: "Bây giờ tôi phải đến đó làm việc."

Tôi có tiền, còn không nuôi nổi cậu chắc?

Sơ Tranh nghĩ nghĩ, nuốt câu hỏi kia về: "Ở đâu? Mấy giờ tan tầm?"

Tịch Kính thành thành thật thật trả lời: "Tiệm bánh ngọt ở ngay đường bên cạnh, mười giờ tối tan làm."

Mười giờ?

Muộn thế?

"Tôi đi đón cậu, không được chạy loạn."

"..." Tịch Kính nhấp môi dưới, nhẹ gật đầu: "Tôi biết rồi."

-

Tịch Kính chưa làm công việc này bao giờ, nhưng ông chủ thấy hình tượng của hắn không tồi, có thể hấp dẫn không ít cô gái, cho nên trực tiếp cho hắn ở đằng trước bán đồ ngọt.

Quả nhiên vừa đến giờ tan học, không ít nữ sinh bước vào, thấy Tịch Kính dù không muốn mua cũng phải bỏ tiền ra mua, doanh thu cũng tăng lên nhanh chóng.

"Cậu nhóc, làm rất tốt." Ông chủ cực kỳ vui mừng, ngay cả thử việc cũng miễn cho Tịch Kính: "Cậu tương tác với khách hàng nhiều vào."

Tịch Kính: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi