XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Editor: Shu: @shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Ta gọi một lần cuối, dậy ăn cơm."

Mãn Nguyệt yên tĩnh vài giây, hơi tức giận dậy ngồi xuống cạnh bàn.

Mãn Nguyệt giơ tay đi lấy bát đũa, Sơ Tranh bắt lấy cổ tay hắn, thấp giọng nói: "Mãn Nguyệt, ta có thể nuông chiều ngươi, cũng có thể khoan dung cho tính tình của ngươi, dỗ dành ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đừng quá mức quá."

Mặc dù Mãn Nguyệt có bệnh, nhưng chỉ số thông minh của hắn không hề có vấn đề, nghe hiểu được Sơ Tranh đang nói cái gì.

"Vậy ngươi thả ta đi đi."

"Không thể nào."

"Ta muốn gặp Diêm Nha."

"Tìm được ngươi tự nhiên sẽ gặp được hắn."

Mãn Nguyệt tránh khỏi Sơ Tranh, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Hắn ăn được một nửa, cái ghế bên cạnh bị người kéo ra, hắn nhìn cô nương vừa rồi còn hung dữ với mình, lúc này ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân hắn đi giày vào cho hắn.

Đáy lòng Mãn Nguyệt nảy lên một trận ác ý, muốn đá văng tay cô, đồng thời hất tung đồ trước mặt.

Nhưng mà...

Hắn không làm.

Hắn rất yên tĩnh nhìn Sơ Tranh đi giày cho hắn, nhiệt độ trong lòng bàn tay cô, dán lên mắt cá chân hắn, từng chút từng chút trèo lên trên.

Lúc Sơ Tranh đi xong, sửa sang lại vạt áo của hắn, Mãn Nguyệt mới vội vàng dời tầm mắt, rũ mắt và cơm.

"Hoa hôm nay ta tặng ngươi, có phải ngươi không thích không?" Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh, rất bình tĩnh hỏi hắn.

Mãn Nguyệt không hé răng.

"Nói chuyện."

Thân thể thiếu niên co rụt lại, giống như bị dọa sợ, hắn xiết chặt đũa trong tay, thật lâu sau mới nghẹn ra hai chữ.

"Màu sắc."

"Cái gì?"

"Ta không thích màu sắc kia." Giọng nói của thiếu niên hơi lớn.

"Không thích ngươi có thể nói thẳng ra, tại sao lại đánh đổ đồ?" Giọng điệu Sơ Tranh vẫn còn tính là tốt.

Ngươi mẹ nó không nói, làm sao ta biết ngươi thích hay không thích?

Ngươi không thích là cứ trực tiếp đánh đổ à?

Mãn Nguyệt cúi đầu, đường cong sườn mặt kéo căng, trên mu bàn tay có gân xanh hiện lên.

Ngay lúc Mãn Nguyệt sắp bùng nổ, mu bàn tay bỗng bị người nắm lấy, cưỡng chế mở lòng bàn tay đang nắm chặt của hắn ra, nhẹ nhàng giữ chặt: "Ngươi thích màu gì?"

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người đang giữ chặt bàn tay mình, trong con ngươi hắc bạch phân minh, phản chiếu dung nhan lãnh đạm của cô gái.

Lệ khí quanh thân Mãn Nguyệt bỗng biến mất không thấy gì nữa.

Dưới đáy mắt thiếu niên có chút mờ mịt.

Sơ Tranh giơ tay lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng hắn: "Thích màu gì?"

"Màu đỏ."

Màu đỏ?

Còn tưởng rằng vật nhỏ này thích màu đen đấy.

"Ta biết rồi." Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Về sau không thích cứ nói thẳng ra, không cho phép đánh đổ đồ vật nữa."

Mãn Nguyệt không hé răng, Sơ Tranh cũng không nôn nóng ép buộc hắn: "Ăn xong trước đi."

-

Hôm sau.

Y phục trước kia đưa qua đại đa số là đồ màu trắng, đồ đưa tới hôm nay lại là màu đỏ.

Mãn Nguyệt nhìn chằm chằm y phục, hơn nữa ngày không có động tĩnh.

Người bê y phục khẩn trương hỏi: "Công... Công tử, ngài không thích sao? Còn có hai bộ nữa, nếu không ta đem hết qua cho ngài, ngài chọn một bộ nhé?"

Thiếu niên lắc đầu, giơ tay chỉ chỉ y phục tay người kia.

Người kia cũng hầu hạ được vài ngày rồi, đại khái có thể hiểu được ý là bảo hắn bỏ xuống.

Hắn lập tức buông y phục xuống, rời khỏi phòng.

Hù chết người.

Ánh mắt của công tử này có đôi khi thật sự rất dọa người.

-

Sơ Tranh mang theo hai người đi qua đưa thuốc với bữa sáng cho Mãn Nguyệt.

Mãn Nguyệt đứng ở bên cửa sổ, xiêm y màu đỏ càng tôn lên dáng vẻ tinh xảo của thiếu niên, giống như tiên gia đồng tử bước ra từ trong tranh.

... Nếu như trên mặt hắn không âm trầm như thế.

Sơ Tranh cho người đặt đồ xuống, chờ bọn họ lui ra ngoài, lúc này Sơ Tranh mới đi đến bên cạnh thiếu niên, đưa hoa sau lưng ra.

Tầm mắt thiếu niên bị hấp dẫn qua, trong đôi mắt hắc bạch phân minh, giống như có một đám lửa rực cháy.

Hắn sững sờ nhìn đám hoa màu đỏ nở đến tươi đẹp kia, thật lâu sau mới giơ tay nhận lấy.

Thiếu niên ôm hoa, càng thêm xinh đẹp hơn.

Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ cọ vạt áo, chuyển tầm mắt đi chỗ khác: "Ăn đồ ăn sáng đi."

Thiếu niên hỏi: "Đã tìm được Diêm Nha chưa?"

"Vẫn chưa." Sơ Tranh nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm được hắn."

Thiếu niên hơi trầm mặc, xoay mũi chân, đi qua bàn ăn bên kia.

-

Tìm thấy Khê Nam rồi, mọi người chuẩn bị quay về thành Lâm Giang.

Về phần Diêm Nha thì vẫn không có tin tức, ngày nào Mãn Nguyệt cũng hỏi ba lần, sáng trưa chiều, thời gian đều không khác nhau lắm.

Nếu như là người khác trả lời, Mãn Nguyệt sẽ nổi cáu, hất ngã bình sứ trên bàn... Ừ, sẽ không làm đổ trước mặt Sơ Tranh.

Mỗi lần Sơ Tranh vừa đến, thiếu niên liền nhanh chóng lủi về trên giường, lấy chăn che mình lại.

Kiểu này làm Sơ Tranh vừa tức giận vừa buồn cười.

Mà lúc Sơ Tranh trả lời, thiếu niên chỉ trầm mặc, sau đó cuộn mình quay về trên giường.

Chuyện này cũng không tính là gì, lúc bảo hắn ăn cơm hoặc uống thuốc mới muốn mạng.

Làm Sơ Tranh nóng nảy đến cũng lười dỗ, trực tiếp ấn người xuống, mạnh mẽ rót vào, lâu chúng nhìn đến đều có chút không đành lòng, đó là một bệnh nhân mà.

Ngồi trên xe ngựa, Sơ Tranh lót một tầng thảm dưới thân Mãn Nguyệt trước, lúc này mới ngồi vào một bên.

"Lâu chủ, đi ké xe với." Khê Nam nhảy từ bên ngoài vào: "Bên ngoài lạnh lắm, giờ vẫn chưa đến mùa đông mà..."

Mãn Nguyệt nhíu mày, bất mãn và kháng cự như gai nhọn chui từ trong thân thể hắn ra, lơ lửng trong không khí.

Khê Nam tự nhiên cũng cảm giác được: "Ngươi..." Có ý gì hả!

Cậu còn chưa lên tiếng, Sơ Tranh đã ra hiệu cậu đừng lên tiếng.

"Không sao, hắn sẽ không tổn thương ngươi." Sơ Tranh thấp giọng nói: "Thả lỏng."

Mãn Nguyệt đột nhiên nghiêng qua phía Sơ Tranh, trực tiếp ôm lấy người, đôi mắt kia âm u nhìn chằm chằm Khê Nam.

Cả người Khê Nam không được tự nhiên, nhưng cũng không đi xuống.

Có điều thiếu niên này... Thật sự không có vấn đề sao? Cậu thấy vấn đề khá lớn nha, chỉ với động tĩnh mấy ngày nay nháo ra...

Khê Nam cũng chỉ suy nghĩ, không nói gì ra miệng.

Lâu chủ là lâu chủ trưởng thành rồi.

Tạm thời Sơ Tranh vẫn chưa thăm dò rõ ràng được dưới tình huống nào sẽ gây ra tình trạng này của Mãn Nguyệt, có điều phúc lợi này cô không ghét.

Kì thật bình thường Mãn Nguyệt rất phản cảm cô chạm vào hắn, cùng lắm chỉ có thể sờ sờ tay nhỏ.

-

Mãn Nguyệt ngủ được một giấc, lúc tỉnh dậy phát hiện ánh mắt Khê Nam nhìn mình có chút kỳ quái, hắn theo bản năng ôm chặt Sơ Tranh.

"Sao vậy?" Sơ Tranh kéo kéo áo choàng: "Có phải khó chịu không? Dừng lại nghỉ ngơi một lúc nhé?"

Mãn Nguyệt không hé răng, Sơ Tranh cho đoàn xe dừng lại, ăn chút gì đó rồi lại đi.

Sơ Tranh ôm Mãn Nguyệt ra ngoài, thả hắn xuống đất.

"Lâu chủ đây là nuôi con trai sao?"

"Vị công tử kia thật sự rất đẹp nha, trước kia nhìn ốm yếu bệnh tật, còn có thương tích đầy người, nhưng bây giờ các ngươi có cảm thấy hắn càng ngày càng đẹp không?"

"Lâu chủ muốn cướp hắn về làm áp trại tướng công à?"

"Phi, nói kiểu gì đấy? Lâu chủ của chúng ta cứu hắn, thế này nhìn kiểu gì cũng là lấy thân báo đáp chứ."

"..."

-

Sơ Tranh bị Khê Nam kéo đến bên cạnh nói chuyện, kết quả quay lại liền không thấy bóng dáng màu đỏ kia đâu.

"Người đâu?"

"Lâu chủ, Mãn Nguyệt công tử đi qua bên kia rồi." Có người chỉ vào mặt sông cách đó không xa.

"Sao các ngươi lại để hắn qua đó một mình?"

"Mãn Nguyệt công tử không cho chúng ta đi theo, có điều lâu chủ yên tâm, có A Mộc vụng trộm đi theo rồi!" Lâu chúng lập tức nói.

Sơ Tranh đi qua phía con sông, xuống một cái sườn dốc, liếc mắc liền trông thấy thân ảnh đứng bên bờ sông, ánh nắng chiều nơi cuối chân trời đẹp đến lạ thường, càng tôn lên một thân xiêm y đỏ như lửa trên người thiếu niên, như một ngọn lửa rực cháy đứng ở đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi