Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Làm Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới chính là, vị tra cha kia của cô, vào buổi sáng của một ngày nào đó lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa lớn của Phong Mãn lâu.
Nhìn qua hình như cũng bị thương, không biết Kim Hoa thánh thủ đã làm gì với ông ta.
Sức chiến đấu của tra cha cực mạnh, không ai dám cản.
Thế là tra cha rất nhanh liền tìm được Sơ Tranh: "Hay cho Phong Sơ Tranh nhà ngươi, ngươi cũng dám hố cha ngươi như thế, ngươi có phải là người không!"
Sơ Tranh trấn định oán về: "Ngươi hố con gái của ngươi như thế, ngươi có phải là người không?"
Tra cha: "..."
Tra cha hừ lạnh một tiếng: "Ta không chấp nhặt với ngươi, ngày hôm nay ta đến là để cho ngươi biết một chuyện..."
"Chuyện gì?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng ồn ào, tra cha cười đến quỷ dị: "Tới rồi, con gái bảo bối, chúng ta có duyên gặp lại."
Tra cha nhún người nhảy lên, chuẩn bị rời đi từ bên trên viện tử.
Ai biết vừa nhảy lên, dưới chân bỗng trượt đi, cả người cắm xuống đất, đập xuống mặt đất, tứ chi bỗng nhiên bị thứ gì cột chặt, cả người đều cứng ngắc thành một cây côn gỗ.
Mẹ!
Đây là thứ đồ gì!
"Thật có duyên."
Phong Hàn Nguyên ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của đứa con gái bất hiếu nhà mình, tức giận đến mức xém chút phun ra một ngụm máu.
"Lâu chủ, bên ngoài lại có một đám đòi nợ!!"
Khê Nam người chưa đến mà âm thanh đã tới trước.
Sơ Tranh: "..." Tra cha giỏi nha!
Tra cha nằm trên đất, ý đồ tìm về một chút mặt mũi cho mình: "Nếu không phải ta bị thương, thì ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được ta à."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ném ông ta ra."
Tra cha: "..."
Phong Hàn Nguyên bị ném ra ngoài cửa lớn, lập tức bị người bên ngoài bắt lại, nghe nói Phong Hàn Nguyên xém mất đi nửa cái mạng mới chạy thoát được.
Sơ Tranh dựng lên một tấm bảng ở ngoài cửa—— Phong Hàn Nguyên và chó không được vào.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Phong Hàn Nguyên vẫn kiên trì không ngừng "vay tiền", nhưng không còn ai dám đến Phong Mãn Lâu đòi tiền nữa, mọi người cũng biết, quan hệ của lâu chủ đương nhiệm Phong Mãn lâu và Phong Hàn Nguyên không tốt.
Sơ Tranh cảm thấy Phong Hàn Nguyên không bị đánh chết, cũng thật là một kỳ tích của võ lâm.
Không biết làm ầm ĩ mấy năm, Phong Hàn Nguyên đột nhiên tiêu thanh diệt tích.
Có người nói ông ta đã chết, có người lại nói ông ta mai danh ẩn tích...
-
Hai năm sau.
Phong Mãn lâu lần nữa được nhân sĩ võ lâm quen thuộc.
Dĩ nhiên không phải là bởi vì người của Phong Mãn Lâu lợi hại, mà là... Người của Phong Mãn Lâu có tiền.
Người tùy tiện ra ngoài, trên thân đều cất vàng lá.
Không ít người đều suy đoán Phong Mãn Lâu có thể là phát hiện ra mỏ vàng, không thì chính là tìm được kho báu.
Nhưng bất kể là đồn đại kiểu nào, cũng không ai có thể chứng thực được.
Cũng có một số môn phái lệch lạc, muốn đánh chủ ý vào Phong Mãn Lâu, kết quả chính là... Thảm.
Bị người ta treo ở bên ngoài làm ví dụ cảnh cáo, không thảm thì còn sao nữa.
Một lần như thế là vận khí, hai lần như thế là trùng hợp, nhưng ba lần bốn lần...
Quá nhiều người bị giáo huấn, rốt cuộc không có ai dám có ý đồ với Phong Mãn Lâu nữa.
Đúng là Phong Mãn Lâu có tiền, nhưng ngươi phải có mạng mà lấy đã!!
Cứ như vậy, thanh danh của Phong Mãn Lâu càng ngày càng lớn, giống như lúc trước Liễu Khúc Trần nói, Phong Mãn Lâu sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng.
Nhưng mà...
Liễu Khúc Trần cũng không nghĩ tới, sẽ dùng bằng cách như thế.
-
Ngày hôm nay Phong Mãn Lâu giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, trên mặt những người lui tới đều là nụ cười.
Hôm nay là ngày thành hôn của Khê Nam, không sai, Khê Nam muốn thành hôn.
Sơ Tranh cảm thấy rất giận, lâu chủ như cô còn chưa kết hôn, một tên thuộc hạ như cậu ta mà cũng dám thành hôn trước cô.
Đối tượng thành thân là đồ đệ của Kim Hoa thánh thủ, Hồi Xuân.
Bởi vì liên quan đến Mãn Nguyệt, Hồi Xuân ở Phong Mãn Lâu một đoạn thời gian rất dài, cũng không biết hai người này sao lại thông đồng với nhau được.
Sơ Tranh ghé vào trên lan can, nhìn đám người làm ầm ĩ phía dưới, suy nghĩ xem buổi tối hôm nay làm chút gì.
Ngay khi cô đang suy tư, đột nhiên có người chui từ dưới cánh tay cô vào, đưa người vào trong vòng ôm của cô với lan can.
Mãn Nguyệt xoay người, thân thể dựa vào lan can, hai tay ôm Sơ eo Tranh: "Nàng đang suy nghĩ gì thế?"
Thiếu năm vẫn là bộ dáng như thế, thời gian giống như không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người hắn, hồng y như lửa, mi tâm điểm một nốt chu sa, nổi bật lên thiếu niên tuyệt sắc.
Trải qua thời gian dài điều dưỡng, thân thể Mãn Nguyệt đã khôi phục được khá tốt rồi.
Trên người cũng không phải là dáng vẻ âm u kia nữa, mà nhiều hơn mấy phần ánh nắng, nụ cười cũng nhiều hơn không ít.
"Thức dậy làm gì?" Sơ Tranh đẩy lọn tóc rủ xuống trên vai hắn ra sau lưng: "Có phải là bọn họ đánh thức chàng không?"
"Có một chút." Mãn Nguyệt sát lại, gác cằm trên bờ vai Sơ Tranh.
Những âm thanh này làm cho hắn có chút phiền.
"Nhịn một chút đi." Sơ Tranh vỗ phía sau lưng hắn: "Dù sao đời người chỉ có một lần như thế."
Mãn Nguyệt ừ một tiếng, lại buông Sơ Tranh ra, quay người, cùng cô nhìn xuống phía dưới.
Sơ Tranh dán vào bên tai Mãn Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: "Mãn Nguyệt, bây giờ ta có thể thích chàng chưa?"
Thời gian hai năm đã đủ dài, kiên nhẫn của cô cũng có hạn.
Cơ thể Mãn Nguyệt hơi cứng đờ.
Khoảng thời gian này cô đối xử với mình có tốt không?
Không thể nghi ngờ, tốt hơn bất kỳ ai khác.
Từ sau lần kia hắn nói ra lời ấy, cô cũng không nhắc lại mấy chữ như thích hắn này nữa...
Cô không giống với ca ca.
Cô cũng sẽ không bởi vì thích hắn, mà tổn thương hắn.
Một hồi lâu sau, Mãn Nguyệt nhẹ gật đầu: "Ừ."
Sơ Tranh quay mặt hắn ra, trực tiếp hôn lên.
Không biết sao người phía dưới lại nhìn thấy, ồn ào một trận.
Mãn Nguyệt bỗng nhiên đẩy Sơ Tranh ra, chạy về phòng.
"Ồn ào cái gì, chuẩn bị xong hết chưa?!" Sơ Tranh tức giận quát lớn một tiếng, người phía dưới cười đùa tản ra.
Hôn lễ đúng giờ cử hành, Khê Nam vốn muốn để Sơ Tranh làm người chứng hôn, Sơ Tranh cảm thấy mình còn trẻ, không muốn làm người chứng hôn, cho nên bảo hai vị hộ pháp làm.
【...】 Mặc dù nó cũng không hiểu chứng hôn và trẻ tuổi hay không tuổi trẻ có quan hệ gì với nhau, nhưng nó không dám hỏi.
Sơ Tranh dẫn theo Mãn Nguyệt có mặt, Mãn Nguyệt đổi một thân y phục sáng màu, dù sao cũng là hôn lễ của Khê Nam người ta, nếu như hắn mặc một thân đỏ, người không biết còn tưởng rằng hắn đến cướp dâu đấy.
Nhìn hai người bái đường, Sơ Tranh giơ tay nắm chặt tay thiếu niên.
Thiếu niên ngu ngơ nhìn bên kia, cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi bên kia hô đưa vào động phòng, thiếu niên mới hồi phục lại tinh thần.
Có một ngày, hắn và người bên cạnh mình cũng có thể như vậy sao?
Đáy lòng lại có mấy phần mong đợi...
"Sao thế?"
"Không có... Không có." Thiếu niên lắc đầu, cúi đầu cầm chén, lúng túng uống một ngụm, chất lỏng cay xè trượt vào trong cổ họng, thiếu niên bị sặc đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Sơ Tranh: "..."
Mãn Nguyệt ho rất kịch liệt, người ngồi cùng bàn cười vang một trận, ngược lại không có ác ý gì, thiếu niên không biết là tức giận, hay là xấu hổ, trực tiếp núp vào trong lòng Sơ Tranh, giống như đứa bé ôm cô thật chặt.
Mọi người đều đã quen thuộc với bộ dạng này của Mãn Nguyệt, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Trên tiệc thành hôn, Sơ Tranh cảm thấy Mãn Nguyệt hơi choáng váng, cả người cũng nóng lên.
Cô còn tưởng rằng Mãn Nguyệt chỉ uống có một ngụm như vậy mà đã say, dù sao tửu lượng của thẻ người tốt từ trước đến nay vẫn luôn không tốt.
Nhưng ai biết Mãn Nguyệt không uống say, nhưng mà... Hắn dị ứng rượu.
Cả người đều nổi lên như bị bệnh sởi, qua vài ngày mới tốt lên.
Sơ Tranh tốt với vị Mãn Nguyệt thiếu gia này bao nhiêu, đại khái chỉ có người của Phong Mãn Lâu biết.
Phong Hàn Nguyên là một gã nam nhân cặn bã, lưu tình khắp nơi, sinh ra một đứa con gái lại là cả đời chỉ sủng ái một người.