Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tôi quên rồi." Sơ Tranh đúng lý hợp tình.
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự cười lạnh: "Cần tôi nhắc nhở Tần tiểu thư một chút không?"
"Không cần." Những chuyện kia cũng không phải ta làm, mi nhắc nhở ta thì làm được gì, ta không nhận.
Cố Ngự: "???"
Hắn liếc mắt nhìn hình ảnh cô gái phản chiếu trên tấm kính thủy tinh bên cạnh, hắn xem như đã nhìn ra, cô gái này dự định không nhận nợ... Nhưng vì sao chứ?
Rõ ràng cô đã có người mình thích, bây giờ...
Tần gia không trải đường cho cô, bây giờ cô lăn lộn trong giới giải trí không nổi, dự định dựa vào vị hôn phu là hắn sao?
Không trách Cố Ngự nghĩ như vậy.
Bạn suy nghĩ một chút xem, một người phụ nữ trước đó náo muốn giải trừ hôn ước với bạn, còn không ngừng dùng ngôn ngữ công kích bạn, đột nhiên bắt đầu đối tốt với bạn, đây có phải là có âm mưu không!
Tuyệt đối có!
Ánh mắt Cố Ngự chìm xuống: "Tôi nghe nói cô tặng bà nội một hòn đảo?"
Hắn nhớ kỹ lần gặp gỡ trước đó, biểu hiện của cô gái này mặc dù được coi là có lễ phép, nhưng trong mắt đều viết rõ không tình nguyện, bây giờ lại tặng đảo?
"Ừ." Sơ Tranh nhìn Cố Ngự một cái, rất chờ mong hỏi: "Anh muốn không? Tặng anh một hòn."
Cố Ngự: "..."
Cô xem thứ kia là gì hả?
Cố Ngự thực sự không hiểu rõ cô gái này đang suy nghĩ gì: "Không cần, cảm ơn."
Cố Ngự hơi dừng lại: "Tôi nhớ gần đây Tần gia không cho cô nhiều tiền đúng không, cô lấy đâu ra tiền mua đảo?"
Bây giờ Sơ Tranh còn chưa triệt để trở mặt với Tần gia, Tần gia sẽ cho cô tiền sinh hoạt.
Nhưng những số tiền kia, đối với chuyện mua đảo, chính là hạt cát trong sa mạc.
Tôi nhặt anh tin không? Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh quản tôi à."
"Cô cho rằng tôi muốn quản cô chắc, bây giờ cô là người của Cố gia, xảy ra vấn đề gì, người liên lụy không phải chỉ có mình cô."
"Yên tâm, không phải cướp."
"..."
-
"Cố thiếu."
"Cố thiếu..."
Dưới lầu có nhiều người hơn, người chào hỏi cũng nhiều, Cố Ngự không có thời gian đi xoắn xuýt vấn đề Sơ Tranh có ý đồ gì, trấn định ứng phó với những người này.
"Vị này chính là vị hôn thê của ngài Tần tiểu thư sao?" Có người có mắt nhìn nhận ra Sơ Tranh.
Cố Ngự không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Thấy Cố Ngự cũng không có ý tứ giới thiệu cô, những người này cũng chỉ chào hỏi, không nhiệt tình lắm.
Rất nhanh Cố Ngự liền đi đến một bên khác, Sơ Tranh đứng một mình ở đại sảnh, không có việc gì nhìn tân khách lui tới.
Sơ Tranh nhìn thấy người của Tần gia, bà Tần đang đi thẳng đến chỗ cô.
"Tiểu Sơ." Trên mặt bà Tần không nhìn ra bao nhiêu quan tâm đối với con gái, càng nhiều hơn chính là lạnh như băng dò xét: "Gần đây con có sống chung hòa hợp với Cố thiếu không đấy?"
Sơ Tranh không đáp lời, bà Tần nhíu mày, trước kia khi bà ta còn chưa lên tiếng, thì nha đầu này đã bùng nổ trước, ngày hôm nay vậy mà lại không có phản ứng gì.
Nó lại đang có ý đồ gì đây?
Bà Tần nhìn xung quanh, hạ giọng: "Mặc dù bây giờ thân thể Cố thiếu không tiện lắm, nhưng muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế, con còn có gì không hài lòng? Con đã lớn như vậy rồi, cũng nên nghĩ cho gia đình với, đừng có quậy phá nữa."
"Còn chuyện con đóng phim nữa, mau chóng dừng lại đi, trong cái giới kia có biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn, không cần mẹ nhắc nhở con chứ? Con cũng không phải kiếm ăn từ cái nghề đó."
Lời nói của bà Tần, nguyên chủ nghe đến mức lỗ tai cũng sắp thành kén rồi.
Lúc nhỏ, mặc kệ nguyên chủ muốn làm gì, dù là ông Tần hay là bà Tần, câu nói đầu tiên là bác bỏ cô ấy.
Ngược lại là vị thiếu gia của Tần gia kia, cũng chính là em trai nguyên chủ, mặc kệ làm cái gì, bọn họ đều ủng hộ vô điều kiện.
Khi còn bé nguyên chủ vẫn rất ngoan, nhưng bị bác bỏ nhiều lần, tăng thêm còn có một đứa em trai được cưng chiều ở đó, tính cách tự nhiên sẽ trở nên phản nghịch.
Dần dần trở thành thói quen, thói quen đối nghịch với bọn họ.
Cũng có lẽ...
Là muốn cho bọn họ quan tâm mình hơn một chút.
Nhưng trong mắt ông bà Tần chỉ có em trai của cô ấy.
"Hôm nay người tới đều khách quý, con quy củ chút cho mẹ, không được phép gây chuyện."
Bà Tần căn dặn Sơ Tranh hai câu, đi qua phía người gọi bà ta, rất nhanh dung nhập vào thân phận Tần phu nhân, chuyện trò vui vẻ với người khác.
Sơ Tranh bưng Champagne, nhấp một miếng, trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
"Chị..."
Một cậu bé trai giống nguyên chủ đến mấy phần ăn mặc tây trang vừa vặn, đẹp trai tỏa nắng, mang theo cảm giác thiếu niên mười phần, cực kỳ giống vương tử điện hạ đi tới từ thế giới trong truyện cổ tích.
Đây chính là em trai nguyên chủ, Tần Sơ Chiêu.
Đối với đứa em trai này, tình cảm của nguyên chủ có chút phức tạp.
Cô ấy oán hận đứa em trai này sinh ra, cướp đi sự chú ý của cha mẹ.
Nhưng lại rất thương đứa em trai này.
Mặc kệ cô ấy nói gì, Tần Sơ Chiêu luôn luôn đi theo phía sau cô ấy, cứ một tiếng chị hai tiếng chị, khi cô ấy bị mắng, Tần Sơ Chiêu cũng sẽ đứng ra, chủ động cõng nồi cho cô ấy.
Đương nhiên thường thường kết quả là cô ấy sẽ bị mắng thảm hại hơn.
Tần Sơ Chiêu nhìn về phía bà Tần bên kia một chút, như ăn trộm: "Chị, đây là tiền riêng em để dành được, chị cầm lấy mà dùng trước đi. Cha mẹ chỉ đang nổi nóng, chị thích thì cứ làm, em ủng hộ chị! Sau này chị nhất định sẽ thành đại minh tinh!"
Tần Sơ Chiêu nắm tay, ánh mắt rất là kiên định.
Sơ Tranh: "..." Không, ta không muốn.
Nguyên chủ tiến vào giới giải trí cũng chỉ là muốn theo đuổi người mình thích ở khoảng cách gần hơn mà thôi.
"Không cần, em giữ đi." Chỉ chút tiền ấy của mi, đến số lẻ cũng không đủ.
"Chị..." Tần Sơ Chiêu nhíu mày.
"Chị không sao."
Tần Sơ Chiêu không cho được, thất vọng cầm thẻ, cúi cái đầu nhỏ, có chút tủi thân.
"Sơ Chiêu, chị gái xinh đẹp này là ai vậy?" Bên người Tần Sơ Chiêu bỗng nhiên có một cô gái xông tới, giơ tay liền kéo cánh tay Tần Sơ Chiêu lại.
Đáy mắt cô gái mang theo chút cảnh giác, càng nhiều hơn chính là tò mò.
Tần Sơ Chiêu ở trường học rất cao lãnh, có bao giờ nói chuyện gần với một cô gái như thế đâu, càng đáng sợ hơn chính là còn cười nữa.
Tần Sơ Chiêu nhíu mày, rút cánh tay ra: "Cô làm gì thế? Tôi và cô rất thân chắc?"
Vẻ mặt cô gái kia lập tức cứng đờ: "Sơ Chiêu! Anh... Cô... Cô ấy là ai vậy?!"
Cô gái bị không nể mặt, ủy khuất ba ba phồng má, vừa mềm lại vừa tủi thân hỏi Tần Sơ Chiêu.
"Chị tôi." Tần Sơ Chiêu tức giận nói một tiếng, sau đó kéo Sơ Tranh rời đi: "Chị, chúng ta đi qua bên kia nói."
Đôi mắt cô gái hơi trừng lớn, vẻ mặt đổi tới đổi lui, một hồi lâu sau mới đuổi theo: "Thật... thật xin lỗi chị, em... em không biết chị là chị của Sơ Chiêu, em..."
"Ai là chị của cô, đừng gọi bậy! Đây là chị tôi!" Tần Sơ Chiêu xù lông trước.
"Vậy sau này chúng ta kết hôn, chị không phải cũng là chị của em sao?"
"Ai muốn kết hôn với cô!"
"Anh đó."
Thiếu niên bị tức đến mặt đỏ tới mang tai: "Cô có biết xấu hổ không!"
Cô gái nói thầm một tiếng: "Biết xấu hổ lại không thể theo đuổi được anh."
"Cô câm miệng! Ai muốn cô theo đuổi, cô đi nhanh lên..."
"Em không muốn."
Sơ Tranh nhìn hai đứa trẻ nhỏ này làm ầm ĩ, yên lặng rời khỏi chiến cuộc, chuồn sang bên cạnh, chờ khi Tần Sơ Chiêu muốn tìm người, thì đã sớm không còn hình bóng.
-
"Tần tiểu thư."
Khi Sơ Tranh lên lầu gặp phải người hầu của Cố gia.
Người hầu vẻ mặt lo lắng: "Ngài có thể giúp tôi đưa cái này lên cho Cố tiên sinh không? Tôi chỗ này đi không được..."
Trong tay người hầu cầm theo một bộ quần áo.
Sơ Tranh vừa định nói dựa vào cái gì, tôi cũng không phải người hầu của hắn.
Lời đến bên miệng lại bị cô nuốt về, cầm quần áo lên lầu.
Người hầu dường như nói thêm câu gì đó ở đằng sau, nhưng đại sảnh phía dưới không biết có ai đang điều chỉnh âm thanh, âm thanh bén nhọn, Sơ Tranh không nghe thấy gì cả.