XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh: "..."

Ảnh đế ngày xưa thế mà lại không rửa chân!!

Dường như Cố Ngự có thể nhìn ra câu nói này từ trên mặt Sơ Tranh, biểu cảm biến đổi, gọi điện thoại gọi vệ sĩ của mình vào.

Vệ sĩ vào giúp Cố Ngự thu thập xong hết thảy, rất nhanh lui ra khỏi phòng, Sơ Tranh cũng đúng lúc tắm rửa xong ra.

Bởi vì không có quần áo cho cô mặc, cho nên cô chỉ bọc áo choàng tắm.

"Cô mặc cái gì thế hả?"

Cố Ngự dựa vào giường đọc sách, thấy Sơ Tranh ra, đôi mắt lập tức nhíu lại, trong mắt lưu chuyển ánh sáng nguy hiểm.

"Áo choàng tắm."

"Của ai?"

"Của anh." Sơ Tranh không hiểu thấu: "Đây là phòng anh, chẳng lẽ còn có thể có tôi sao?" Có phải bị đần rồi không.

Cố Ngự trầm mặt: "Ai cho cô mặc!"

"... Vậy tôi cởi ra?" Sơ Tranh nói xong liền túm dây lưng.

Cố Ngự vội vàng dời ánh mắt, cứng rắn phun ra hai chữ: "Mặc đi."

Sơ Tranh ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh lau tóc.

Cố Ngự tập trung lực chú ý lên trên sách, nhưng cuối cùng vẫn bị người bên cạnh quấy rầy, nhất cử nhất động của cô, dường như cũng có thể tác động đến thần kinh của hắn.

Trợ lý bên cạnh Cố Ngự đều là nam, trừ quay phim, đã có bao giờ hắn ở cách một cô gái gần thế này đâu.

Bây giờ hắn cảm thấy có chút ngạt thở... Làm cho hắn rất khó chịu.

Ánh sáng trong phòng sao lại tối thế chứ?

Cố Ngự giơ tay bật toàn bộ đèn bên cạnh lên, nguồn sáng sáng lên, người bên kia càng thêm rõ ràng hơn.

Cố Ngự cạch cạch tắt đèn đi.

"Anh nổi điên làm gì?" Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn.

Cố Ngự không để ý tới cô, mặt âm trầm lật sách trên tay.

Sơ Tranh: "..."

Bệnh tâm thần.

Lúc này chắc hẳn Cố Ngự và Sơ Tranh đều đồng thời nghĩ tới ba chữ này.

Hai người riêng phần mình mắng đối phương dưới đáy lòng, sau đó tiếp tục ai làm việc nấy.

-

Cuối cùng Sơ Tranh nắm lấy lý niệm phải nhường bệnh nhân, ngủ dưới đất, Cố Ngự ngủ giường.

Kết quả chính là ngày hôm sau Cố Ngự bị Cố lão phu nhân mắng cả một buổi sáng, khi rời đi sắc mặt Cố Ngự không tốt lắm.

"Đưa tôi đến quảng trường phía trước."

Cố Ngự liếc nhìn cô một cái, không có bất kỳ biểu thị gì, tài xế ngầm thừa nhận Cố Ngự đồng ý với yêu cầu của Sơ Tranh.

Cố Ngự đột nhiên vươn tay về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "???"

Có ý gì?

Sơ Tranh hơi chần chờ, đưa tay của mình tới.

Tay cô gái mềm mại, giống như không có xương, lòng bàn tay ấm áp, đặt lên lòng bàn tay người đàn ông, làm tôn lên làn da càng thêm trắng nõn.

Cố Ngự bị động tác đột ngột của Sơ Tranh làm cho sững sờ.

Một giây sau hắn nhướng mày, bàn tay co lại, lạnh mặt nói: "Chiếc nhẫn."

"Nhẫn gì?" Ta không mua nhẫn mà!! Mi bảo ta đi đâu đào ra nhẫn cho mi!!

Ánh mắt Cố Ngự rơi trên tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn theo ánh mắt hắn, chiếc nhẫn trên ngón tay lóe lên ánh sáng nhỏ vụn.

Nhẫn đính hôn... Đây là nhẫn trong cái hộp mà ngày đó Cố Ngự ném cho cô.

Cố Ngự ra hiệu cô: "Trả đây."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói: "Cố tiên sinh, chiếc nhẫn này là của tôi mà?"

"A." Cố Ngự cười lạnh: "Lúc trước Tần tiểu thư tự tay ném xuống đất, bây giờ tại sao lại nói là của cô? Tần tiểu thư không cảm thấy con người cô trước sau mâu thuẫn sao?"

Sơ Tranh: "..."

Con lợn nguyên chủ đã từng làm cả chuyện này nữa?

... Hình như đã từng làm.

Trước đó Cố Ngự đưa chiếc nhẫn này cho cô ấy, đại khái là không muốn để cho Cố lão phu nhân nhìn ra cái gì.

Sơ Tranh hít sâu mấy hơi dưới đáy lòng, trấn định thong dong nói: "Cố tiên sinh, đồ tôi sẽ giữ gìn kỹ, không làm phiền anh."

Cố Ngự: "???"

Đáy lòng Cố Ngự toàn là dấu chấm hỏi.

Người phụ nữ này lại muốn làm gì?

Sơ Tranh hạ quyết tâm không trả về, Cố Ngự thân là đàn ông lại không thể đi cướp, quá mất thân phận, tay lơ lửng giữa không trung, chậm rãi thu hồi lại, mặt lạnh nhìn tàn ảnh bay lượn mà qua ngoài cửa sổ.

Xe dừng lại ở quảng trường, Sơ Tranh cũng không nói nhảm, trực tiếp xuống xe, cửa xe vừa đóng, xe liền bắn ra ngoài như mũi tên, phun cho Sơ Tranh một mặt khói.

Sơ Tranh: "..."

Chó... Không thể mắng, thẻ người tốt đấy.

Phù!

Sơ Tranh tỉnh táo một chút, xuyên qua quảng trường, tiến vào một tòa cao ốc.

Từ sau sự kiện ở hội sở kia, Sơ Tranh liền kéo đen số điện thoại của Lưu Xuân Hoa nữ sĩ, Lưu Xuân Hoa lại không tìm thấy cô ở đâu, tự nhiên không làm gì được cô.

Ngay trước khi tham gia thọ yến của Cố lão phu nhân, Lưu Xuân Hoa nữ sĩ dùng di động của người khác gửi một tin nhắn cho cô, nói cho cô biết nếu còn không đến công ty báo danh, thì đợi bồi thường phí vi phạm hợp đồng đi.

Cho nên bây giờ Sơ Tranh tới...

【 Bồi thường là không thể nào bồi thường! 】 Vương bát đản vỗ ngực cam đoan: 【 Chúng ta mua nó!! 】

Mua nó mua nó lập tức mua nó!

Sơ Tranh: "..."

Cũng không phải rất muốn.

Khi Sơ Tranh vào công ty, ánh mắt một đám người nhìn cô đều lộ ra vẻ lạ lẫm và kinh diễm.

"Mới ký?"

"Không nghe nói mà..."

"Với nhan sắc này, không nổi tiếng thì thật là thiên lý bất dung."

Sơ Tranh một đường đi vào văn phòng của lão tổng công ty, giờ này lão tổng còn chưa tới làm, Sơ Tranh trực tiếp vào trong ngồi.

Đại khái là cô biểu hiện quá đương nhiên, trợ lý của lão tổng cũng không dám cản cô.

-

Tâm tình Lưu Xuân Hoa cực kỳ khó chịu đi từ thang máy ra, kéo một người liền hỏi: "Ngày hôm nay Tần Sơ Tranh có đến không?"

Bà ta gửi tin nhắn hai ba ngày, con ranh chết tiệt kia vậy mà vẫn dám không xuất hiện.

Người kia co rúm lại: "Tới... Tới rồi."

"Ở đâu rồi?" Hôm nay bà ta nhất định phải giáo dục con ranh này thật tốt, cũng dám chơi trò mất tích với bà ta, cô cũng không nghĩ xem, hợp đồng vẫn còn ở công ty đấy.

Người kia chỉ chỉ văn phòng của lão tổng.

"Bên trong... Bên trong."

Lưu Xuân Hoa nhíu mày, sao lại chạy vào trong đó rồi? Chẳng lẽ lại bị lão tổng trông thấy bộ dáng bây giờ của cô rồi?

Lão tổng là một tên háo sắc, trong công ty có ai mà không biết.

Người có chút tư sắc trong công ty, muốn trèo lên trên, đều từng bị lão già này quấy rối, không vui thì trực tiếp đè ép không cho tài nguyên nữa.

Nghệ sĩ vốn chính là dùng tuổi trẻ để kiếm cơm, hợp đồng của bọn họ cơ bản đều cất bước từ 10 năm, chuyện đè ép không cho tài nguyên này, ai có thể chịu được?

Đương nhiên lão già này cũng sẽ không thật sự động vào bọn họ, dù sao ai cũng biết, chưa từng bị dùng qua mới đáng tiền, mang ra ngoài, sẽ đổi được lợi ích lớn hơn nữa.

Cho nên cùng lắm thì bị làm buồn nôn, ăn chút đậu hũ mà thôi.

Lưu Xuân Hoa cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào trong văn phòng.

"Tôn tổng."

"Vào đi."

Giọng nói của Tôn tổng có chút là lạ, Lưu Xuân Hoa hơi nghi ngờ, bị cảm, hay là...

Lưu Xuân Hoa đẩy cửa đi vào, kết quả thứ trông thấy cũng không phải hình ảnh giới hạn độ tuổi gì đó, mà là Tôn tổng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, quần áo trên người lộn xộn, giống như từng bị đánh.

Mà trên ghế của Tôn tổng, một cô gái đang nhàm chán xoay tới xoay lui, thấy bà ta tiến vào, ghế xoay bỗng nhiên ngừng lại.

Cô gái trên ghế xoay liếc mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh như băng không có nửa phần chập trùng.

"Cô..."

Lưu Xuân Hoa chỉ vào Sơ Tranh, khiếp sợ không thôi.

Vì sao cô lại ngồi ở chỗ đó? Tôn tổng ngồi xổm trên mặt đất làm gì?

"Lưu Xuân Hoa, cô làm gì thế hả!" Tôn tổng thấy Lưu Xuân Hoa tới, lập tức bộc phát: "Mau xin lỗi Tần tiểu thư!"

Lưu Xuân Hoa phiền nhất là người khác gọi cái tên này của bà ta, nhưng người trước mặt này là Tôn tổng, bà ta chỉ có thể nhịn,

"Tôn tổng, ngài đang nói gì vậy, cô ta..."

"Cô ta cái gì mà cô ta." Tôn tổng giận dữ mắng: "Tần tiểu thư là ai mà cô cũng dám sắp xếp tiệc rượu như thế cho cô ấy, tôi thấy cô ăn gan hùm mật gấu rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi