XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phó Tinh Thần nghỉ ngơi dậy, chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều, kết quả vẫn không nhìn thấy Niên Nguyệt đâu, hỏi một trợ lý khác cũng nói không nhìn thấy.

Phó Tinh Thần gọi điện thoại cho Niên Nguyệt, phát hiện đã tắt máy.

Phó Tinh Thần có chút bận tâm: "Đi tìm xem." Niên Nguyệt sẽ không đột nhiên biến mất, cho dù có chuyện cũng sẽ nói với hắn ta, sao lại không có một chút tin tức gì cả.

Trợ lý lập tức ra ngoài tìm người, cuối cùng có người trông thấy Niên Nguyệt đi về phía phòng đạo cụ.

Phó Tinh Thần tự mình đi qua tìm người, vừa mới đi tới gần phòng đạo cụ, thì đã nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng kinh hô.

Đáy lòng Phó Tinh Thần căng thẳng, chạy mấy bước đến cửa phòng đạo cụ, mấy nhân viên công tác đứng ở cửa ra vào, bàng hoàng nhìn cảnh tượng bên trong.

Trong phòng đạo cụ, Niên Nguyệt bị dây thừng trói cổ tay, treo ở giữa phòng, nhìn cực kỳ thảm, trên người còn treo một tấm bảng —— Là tôi truyền loạn lời đồn, rất xin lỗi.

Đám người bị hình ảnh này làm chấn động, trong lúc nhất thời đều không có ai đi vào giải cứu cô ta.

Cuối cùng là Phó Tinh Thần hồi thần lại trước, mấy bước đi vào thả Niên Nguyệt xuống.

Lúc này đám người mới hồi phục lại tinh thần, mau chóng tới giúp, Niên Nguyệt được đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra một phen, đạt được kết luận chỉ là vết thương nhẹ, mức độ thương tật thấp nhất cũng không đủ.

Người của Phó Tinh Thần xảy ra chuyện lớn như vậy ở đoàn làm phim, hắn ta yêu cầu nhất định phải cho một lời giải thích.

Người trong đoàn làm phim cũng có chút kinh hoảng, nhưng mà sau khi mở camera giám sát ra xem, thì chỉ thấy một mình Niên Nguyệt tiến vào phòng đạo cụ, trong lúc đó không có bất kỳ người nào ra vào.

Phòng đạo cụ không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào, việc này giống như là hiện trường linh dị, đám người lo sợ bất an, bầu không khí cũng trở nên quỷ dị.

"Mọi người nói không phải cô ta gặp ma đấy chứ?"

"Đừng có nói lung tung, đáng sợ quá đi thôi, bây giờ là thời đại khoa học, làm sao mà có ma được, ánh sáng của chủ nghĩa xã hội bảo vệ tôi!!"

"Mọi người đều xem camera giám sát mà, nếu không phải gặp ma, thì ai làm cô ta thành thế kia? Cũng không thể là chính cô ta làm mà?"

Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói nên lời được nguyên do vì sao.

"Tấm bảng trên người cô ta có ý gì nhỉ?"

"Lời đồn gần đây..."

Lời đồn trong đoàn làm phim gần đây chỉ có một, liên quan tới Tần Sơ Tranh.

"Cho nên, ảnh chụp kia là do cô ta tung ra?" Có người nói: "Ý tứ này, không phải chính là nói cô ta nói xấu Tần tiểu thư sao?"

"..."

"Trước đó tôi cảm thấy cô ta làm người cũng không tệ, không nghĩ tới lại làm ra chuyện như vậy."

"Tôi đã cảm thấy Tần tiểu thư không phải loại người như vậy mà."

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, sao Phó lão sư lại có một trợ lý như thế nhỉ."

Những lời đàm tiếu trong đoàn làm phim nhiều lên, nhưng mà lúc này Niên Nguyệt còn chưa biết, cô ta còn đang nằm trong bệnh viện, toàn thân căng đau, khẽ động một cái là cảm thấy thân thể như không còn là của mình nữa, nhưng bác sĩ lại nói không có gì đáng ngại.

Cô ta đã thành thế này, mà lại không có gì đáng ngại?

"Em đừng động." Phó Tinh Thần ấn lấy Niên Nguyệt: "Là ai làm em biến thành thế này, em còn nhớ rõ không?"

Cô ta đương nhiên nhớ rõ.

Niên Nguyệt nắm lấy chăn mền, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi, gạt ra một cái tên từ trong kẽ răng: "Tần Sơ Tranh."

Phó Tinh Thần sững sờ: "Cô ta?"

Làm sao có thể chứ? Giám sát hắn ta cũng đã xem rồi, lúc ấy người ra vào phòng đạo cụ chỉ có một mình Niên Nguyệt... Phó Tinh Thần đè xuống nghi hoặc nơi đáy lòng: "Em chắc chắn không?"

Niên Nguyệt gật đầu: "Chính là cô ta. Cô ta đánh em thành thế này, có thể báo cảnh sát không?"

Phó Tinh Thần không nói chuyện, Niên Nguyệt gấp gáp: "Cô ta đánh em thành thế này, chẳng lẽ không thể báo cảnh sát sao?"

Báo cảnh sát cũng vô dụng, không nói đến chuyện không ai có thể chứng minh là Sơ Tranh đánh người. Cho dù có người có thể chứng minh, thì dựa theo mức độ thương tổn trên người Niên Nguyệt bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ là bồi thường chút tiền thuốc men.

Phó Tinh Thần nhìn Niên Nguyệt, đáy mắt mang theo vài phần ngưng trọng: "Trước đó những lời đồn truyền ra trong đoàn làm phim, có phải là do em truyền ra không?"

Niên Nguyệt nháy mắt hoảng hốt, cũng không dám nhìn Phó Tinh Thần: "Tinh Thần anh nói lời đồn gì?"

"Liên quan tới Tần Sơ Tranh."

"Chuyện này liên quan gì đến em, em cũng không biết..." Niên Nguyệt lập tức phủ nhận, ánh mắt dao động nói sang chuyện khác: "Tinh Thần, có phải anh không tin lời em nói không? Thật sự là Tần Sơ Tranh làm ra... Chuyện lần trước... Cô ta chắc chắn không nguyện ý tha thứ cho em, nên mới trả thù em như thế."

Nói đến phần sau hốc mắt Niên Nguyệt đã đỏ lên, nước mắt nói rơi là rơi.

"Lúc trước tặng đồ cho anh, em nào dám nói là cô ta tặng, anh chắc chắn sẽ không nhận... Nếu em không tặng được, trở về chắc chắn sẽ bị mắng, em cũng không có cách nào mới lừa anh nói là em tặng..."

Niên Nguyệt càng nói càng tủi thân.

Phó Tinh Thần nhìn cô ta, một hồi lâu sau mới nói: "Anh không có không tin em, em đừng khóc. Em nghỉ ngơi cho tốt trước đi, chuyện này để anh nghĩ cách."

Phó Tinh Thần trấn an được Niên Nguyệt, trở lại đoàn làm phim.

Sơ Tranh đang quay phim, Phó Tinh Thần nhìn sang bên kia một chút, cô gái đứng ở giữa tự tin đường hoàng, tự mang khí thế, diễn viên xung quanh, đều không tự chủ được bị cô dẫn dắt theo.

Cô chói lọi nhất.

Phó Tinh Thần có một loại dự cảm, cô sẽ nổi tiếng... Sẽ đứng trên con đường lớn rực rỡ ánh sao, thu hoạch được vinh quang thuộc về cô.

"Cắt! Không tệ không tệ, chính là cảm giác này." Đạo diễn cười híp mắt nói: "Sơ Tranh nghỉ ngơi chút đi, lát nữa chúng ta lại tiếp tục."

Sơ Tranh đi từ bên trong ra, người bên cạnh đưa nước đưa nước, bưng ghế bưng ghế, có người không cướp được, lại mau chóng đi cầm những thứ khác ra, giống như sợ không hầu hạ tốt cho cô vậy.

Những người này cũng không phải trợ lý của cô, tất cả đều là nhân viên công tác trong đoàn làm phim.

Những nhân viên này bình thường làm gì có chuyện sẽ ân cần hầu hạ một nghệ sĩ như thế.

Phó Tinh Thần chờ những người kia đi làm việc, lúc này mới đi qua: "Tần Sơ Tranh, tôi có lời muốn hỏi cô."

Sơ Tranh ngước mắt liếc hắn ta một cái, vô cùng lãnh đạm mà nói: "Hỏi."

Ánh mắt kia làm Phó Tinh Thần lạ lẫm, trước kia ánh mắt cô ta nhìn mình không phải như vậy...

Phó Tinh Thần rất nhanh đè chút khác thường kia xuống: "Là cô nhốt Niên Nguyệt trong phòng đạo cụ?"

Sơ Tranh mặt không đổi sắc hỏi lại: "Phó tiên sinh, anh có chứng cứ không?"

Phó Tinh Thần: "..."

Có chứng cứ thì bây giờ đã không ở đây mà hỏi cô rồi.

Sơ Tranh chậm rãi từ tốn nói: "Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung." Không có chứng cứ đều là đùa nghịch lưu manh!

"Tôi không biết cô dùng cách gì để giải quyết giám sát, nhưng mà..." Phó Tinh Thần ngừng lại một chút: "Cô đừng tưởng như thế là có thể phủi sạch quan hệ với mình, chuyện từng làm, vĩnh viễn cũng là từng làm."

Phó Tinh Thần để lại câu nói này, quay người rời đi.

Sơ Tranh giơ tay chống cằm, đầu ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi hai lần, chuyện từng làm, vĩnh viễn cũng là từng làm... Lời này không nên nói với ta đâu?

Phó Tinh Thần dáng dấp rất đẹp trai, kết quả mắt mù tâm cũng mù, đáng thương.

-

Niên Nguyệt muốn lấy lại công đạo, nhưng ở dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào, tăng thêm tấm bảng trên người lúc cô ta được phát hiện ra, bây giờ ánh mắt của người trong đoàn làm phim nhìn cô ta đều không thích hợp, cô ta làm gì có mặt mũi mà náo.

Cơn đau mà chẳng dám kêu này cô ta cũng chỉ có thể tự mình nhận lấy.

Sau khi trở về, Niên Nguyệt cũng chỉ có thể cụp đuôi xuống mà đối nhân xử thế.

Người trong đoàn làm phim không biết từ lúc nào, đột nhiên đều hướng về cô gái kia, giống như cũng bắt đầu vây quanh cô vậy, ngay cả đạo diễn cũng khen ngợi tán dương cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi