Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cố Ngự tỉnh táo một lát, quyết định không so đo với cô nữa.
Nam tử hán đại trượng phu, tính toán chi li với một người phụ nữ còn ra thể thống gì nữa, hắn nhường cô!
Cố Ngự lạnh mặt, túm chăn Sơ Tranh đang đắp đi, cầm tới bên ghế sofa.
Sơ Tranh: "..."
Sao thẻ người tốt bụng dạ hẹp hòi thế chứ?
Cố Ngự nằm trên ghế sofa lướt điện thoại, Sơ Tranh không nói chuyện với hắn, hắn cũng không lên tiếng, yên tĩnh một mình.
Thời gian bất tri bất giác đi đến rạng sáng, Cố Ngự để điện thoại di động xuống chuẩn bị đi ngủ.
Hắn nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, cô gái nằm nghiêng, thân ảnh tinh tế dưới tia sáng lờ mờ trong đêm tối, không khỏi có mấy phần đáng thương.
Đáy lòng Cố Ngự hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nằm xuống.
Nhưng mà không đến một phút đồng hồ, hắn lại ngồi dậy, ôm chăn mền qua đắp cho cô.
Trong phòng có hệ thống điều hòa không khí, mặc dù không cảm thấy lạnh, nhưng ngủ thiếp đi mà không đắp chăn thì vẫn rất dễ bị cảm mạo.
Cố Ngự đắp kín chăn, tắt hết đèn bên cạnh đi, cả phòng lâm vào bóng tối.
-
Ngày thứ hai Cố Ngự dậy thật sớm, muốn xem xem Sơ Tranh làm sao mà ra ngoài, kết quả cô hờ hững lấy chìa khoá từ trong túi ra.
Cố Ngự: "..."
Đồ hỗn trướng này!
Sau đó chỉ cần Sơ Tranh trở về, là tất nhiên sẽ chạy vào phòng của hắn.
Cố Ngự chỉ cần nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, là lập tức lên lầu, khóa cửa!
Nhưng bất kể hắn khóa thế nào, cuối cùng Sơ Tranh đều có thể đi vào được, tức giận đến mức Cố Ngự muốn dọn nhà.
"Tiên sinh, sắc mặt ngài không tốt lắm?" Quản gia vẻ mặt lo lắng: "Không nghỉ ngơi tốt sao?"
Cố Ngự: "..."
Đêm qua hơn nửa đêm Sơ Tranh chạy về, hắn cũng đã ngủ, cô leo từ cửa sổ vào, bạn có thể tưởng tượng xem đột nhiên nghe thấy âm thanh, trông thấy có người đang bò cửa sổ là cảm giác thế nào không?
Cố Ngự mơ một đống ác mộng loạn thất bát tao, sắc mặt có thể tốt được à?
Kết quả ngày hôm nay trời còn chưa sáng đã đi, cũng không biết thời gian chỉ mấy tiếng, cô trở về làm gì.
Cố Ngự không muốn nói, quản gia rất có mắt nhìn không hỏi tiếp nữa: "Tiên sinh, lão phu nhân bên kia nói, gần đây ngài khôi phục không tệ, đã không có vấn đề gì, có thể đi đến công ty xem sao."
Cố Ngự: "..."
Cũng không phải rất muốn.
Mặc kệ Cố Ngự có muốn hay không, hắn đều phải đi.
Giới giải trí hắn không có khả năng trở về nữa, Cố gia để hắn chơi ở giới giải trí nhiều năm như vậy, đã rất rộng lượng rồi.
Cố Ngự rất hoài nghi hai chân mình bị thương, cha mẹ Cố gia vô cùng vui mừng, dù sao như thế thì hắn không thể vào giới giải trí được nữa.
Mà một tổng giám đốc, hai chân có thể cử động hay không, kỳ thật cũng không phải rất quan trọng.
Quả nhiên hắn vừa đến công ty thì đã bị phát nhiệm vụ, tiến vào giai đoạn bận rộn.
Khi Cố Ngự ở trong công ty giãy dụa, phim của Sơ Tranh bên kia đã chuẩn bị kết thúc, ngay khi phần diễn của cô kết thúc, cô mời người của toàn bộ đoàn làm phim đi ăn cơm.
Đạo diễn Giải uống không ít rượu, lôi kéo Sơ Tranh nói chuyện: "Lúc trước Cố Ngự đề cử cô với tôi, tôi còn rất không yên lòng, không nghĩ tới cô còn rất khá."
"..." Đó là tất yếu.
"Thật sự không nghĩ đến, Cố Ngự lại vụng trộm yêu đương..." Đạo diễn Giải thở dài: "Đây chính là ông chồng quốc dân, cô phải nắm chắc nha."
"..." Cũng chưa hề yêu đương.
Sơ Tranh nghĩ tới đây, ánh mắt lấp lóe, bưng ly rượu cụng ly với đạo diễn Giải.
Đạo diễn Giải còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh đột nhiên làm ra hành động như thế, ông đành phải uống xong ly kia trước.
Đạo diễn Giải đặt ly rượu xuống: "Về sau có nhân vật phù hợp, tôi nhất định sẽ tìm cô, cô phải giữ hàng ưu tiên cho tôi đấy."
Sơ Tranh rất ít tham gia hoạt động, nhận phim cũng rất tùy tâm —— chủ yếu là nhân vật cô thích thực sự không nhiều, cho nên tủ hồ sơ có hàng bó lớn.
Đạo diễn Giải uống say nói cực kỳ nhiều, Sơ Tranh chịu đựng xúc động bổ cho ông ngất đi, cuối cùng tìm người thay cô nghe.
Cơm nước xong xuôi, mọi người riêng phần mình tản ra.
Có người đưa đạo diễn Giải đi rồi, Sơ Tranh rời đi cuối cùng.
"Tần tiểu thư."
Trình Mộc gọi Sơ Tranh lại.
Sơ Tranh gật đầu: "Trình tiên sinh có chuyện gì không?"
"Tần tiểu thư cứ gọi tôi là Trình Mộc là được rồi." Trình Mộc nói: "Lần này hợp tác vui vẻ, lần sau nếu có cơ hội, hi vọng có thể hợp tác với cô lần nữa."
-
Cố Ngự từ rất xa trông thấy Sơ Tranh đứng chung một chỗ với một người đàn ông, người đàn ông đeo khẩu trang không thấy rõ bộ dáng, nhưng nhìn từ thân hình và khí chất kia, thì cũng không phải hạng vớ va vớ vẩn gì.
Cố Ngự lạnh lùng quay cửa xe lên: "Đi."
"Tiên sinh, không đón Tần tiểu thư sao?" Vệ sĩ kỳ quái hỏi, bọn họ quấn một vòng lớn, không phải chính là vì tới đón Tần tiểu thư sao?
"Đón cái gì?" Cố Ngự cười lạnh: "Ai nói với anh là tôi đến đón cô ta?"
Vệ sĩ: "..."
Vệ sĩ phát giác được Cố Ngự đang tức giận, không dám nói nữa, nổ máy xe muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, chỗ ngồi phía sau bị người kéo ra, một người đi vào ngồi xuống, vệ sĩ nhìn kính chiếu hậu một chút, rất nhanh liền thu tầm mắt lại, bây giờ anh ta nên đi hay không đi đây?
"Tần tiểu thư không phải đang trò chuyện rất cởi mở với người ta sao?" Cố Ngự liếc cô một cái: "Sao không nhờ hắn đưa cô về luôn?"
"???"
Nổi điên làm gì?
【 Tiểu tỷ tỷ, hắn đây là ghen. 】 Vương bát đản nhắc nhở.
Sơ Tranh đã không phải là Sơ Tranh của lúc trước, cô biết nghe lời phải hỏi: "Ghen rồi?"
Ánh mắt Cố Ngự lập tức trống rỗng, nhìn về phía bên cạnh.
"Ai ghen!" Cố Ngự hừ lạnh một tiếng: "Tôi chỉ hi vọng Tần tiểu thư vẫn nên biết ý một chút, bị truyền thông chụp được, cuối cùng nháo đến chỗ bà nội, lại chọc cho bà tức giận."
Sơ Tranh nhíu mày: "Trước đó anh và Kiều Vi..."
Cố Ngự: "Về nhà!"
"Anh chột dạ."
"Tôi chột dạ cái gì?"
"Có phải anh thích Kiều Vi không?"
"Tôi không thích cô ta." Kiều Vi và hắn chỉ xem là quen biết, hắn đối với Kiều Vi căn bản không có cảm giác gì.
Sơ Tranh theo sát lấy truy vấn: "Vậy anh thích ai."
"Tôi..." Cố Ngự trừng Sơ Tranh một cái: "Tôi thích ai, nói cho cô biết làm gì."
"Bây giờ em là vợ hợp pháp của anh, chẳng lẽ không nên biết."
"Hợp pháp?" Cố Ngự cười lạnh: "Trong lòng cô rõ ràng hợp pháp hay không hợp pháp."
Sơ Tranh móc tờ giấy kết hôn ra, đưa đến trước mặt Cố Ngự: "Giấy trắng mực đen, sao lại không hợp pháp?"
Cố Ngự: "..."
Bệnh tâm thần à!
Vì sao cô lại mang theo thứ đồ chơi này trong người chứ!!
Trước đó Cố Ngự thừa dịp cô không ở nhà, đi vào phòng cô tìm.
Tìm ra một đống xa xỉ phẩm loạn thất bát tao, nhưng không tìm được giấy chứng nhận kết hôn, kết quả cô cất giữ bên người!
Cố Ngự hít sâu một hơi: "Thứ này làm sao lấy được, trong lòng cô không rõ?"
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Quốc gia phát."
Cố Ngự: "..."
Thật xin lỗi, hắn không nói lại được cô, có thể là bởi vì da mặt hắn không dày như cô, cũng dám mở to mắt nói lời bịa đặt! Còn nói đến lý lẽ hùng hồn như vậy.
Tỉnh táo!
Cố Ngự trấn an bản thân dưới đáy lòng một hồi, nói: "Lúc nào chúng ta đi ly hôn."
"Ly hôn?"
Vệ sĩ phía trước cũng khẽ run rẩy, vểnh tai lên nghe.
"Không thể nào, anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Sơ Tranh nhét tờ giấy kết hôn về lại trong túi.
Cố Ngự: "Cô cảm thấy thế này thú vị lắm sao? Chúng ta trước đó căn bản không có tình cảm, cô muốn một hôn nhân như thế?"
Em muốn chỉ có anh mà thôi.
Sơ Tranh trấn định nói: "Bồi dưỡng một chút không phải có rồi sao."
"..." Bồi dưỡng củ khoai tây ấy chứ bồi dưỡng! Còn bồi dưỡng một chút là có nữa chứ.