XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Lại nói, ngay cả ma pháp tôi cũng không biết, đánh cô thế nào?"

Nina: "..."

Elsa: "..."

Sơ Tranh ném ra câu nói kia, trong văn phòng là một trận trầm mặc quỷ dị.

Đầu óc Nina xoay chuyển nhanh chóng, chỉ vào Elsa: "Elsa sai sử mày, chắc chắn đã cho mày thứ gì đó."

Elsa tức giận nói: "Tôi không có!"

Chuyện này không hề có một chút quan hệ gì với ả.

Đạo sư: "..."

Mi tâm đ*o sư nhảy thình thịch, vốn cho rằng chuyện này rất dễ giải quyết, bây giờ lại trở nên khó giải quyết.

Nina: "Trừ em, vẫn còn có người có thể chứng minh. Đạo sư, thầy có thể gọi họ đến đối chất!"

Đạo sư cho người đi gọi mấy nữ sinh hôm qua tới.

Mấy nữ sinh nhìn có vẻ hơi căng thẳng, sau khi đi vào vẫn luôn cúi đầu.

Đạo sư nhìn một nữ sinh trong đó hỏi: "Hôm qua các em có trông thấy Shelleya đánh Nina không?"

Nữ sinh kia nhìn về phía Sơ Tranh một chút, người sau đang nhìn cô ta, ánh mắt kia làm nữ sinh có một loại cảm giác như trở lại hôm qua.

Cảm giác ngạt thở băng lãnh đánh tới, tứ chi dần dần lạnh buốt, sợ hãi sinh sôi, cô ta giống như đã giẫm lên biên giới của tử vong, không cẩn thận thì sẽ rơi xuống.

"Em trông thấy cái gì thì nói cái đó, không được nói dối." Đạo sư cảnh cáo nữ sinh.

Nữ sinh lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn ai cả, cắn răng nói: "Không... Không có. Cô... Cô ấy không đánh Nina."

"Cậu..." Nina không thể tin: "Cậu nói cái gì đó? Sao cậu lại nói dối hả!"

Nữ sinh đã sắp khóc đến nơi: "Tôi không nói dối, tôi không nhìn thấy cô ấy đánh cậu."

Những nữ sinh khác cũng dồn dập phụ họa, biểu thị cũng không nhìn thấy.

Đắc tội với Nina sẽ có hậu quả nghiêm trọng, nhưng bọn họ cảm thấy, nếu như lúc này bọn họ dám nói ra, cô gái kia sẽ lập tức giết chết bọn họ.

Cảm giác kia quá chân thực, chân thực đến mức bọn họ không dám chứng minh giúp Nina.

"Các cậu... Các cậu..."

Bọn họ điên rồi sao?

Vậy mà lại nói chuyện giúp con ranh chết tiệt kia.

Rốt cuộc bọn họ có biết mình đang làm gì không?

Nina tức giận đến muốn nổ tung, nhưng mấy nữ sinh kia một mực chắc chắn bọn họ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Đạo sư, tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến tôi." Sơ Tranh rất lễ phép nói: "Tôi có thể đi được chưa?"

Đạo sư: "..."

Người Nina gọi tới chứng minh cô chưa từng làm, đạo sư còn có thể nói gì?

Khi Sơ Tranh rời đi, thu hồi ngân tuyến lại.

Cửa văn phòng đóng lại, mấy nữ sinh kia lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Cảm giác uy hiếp biến mất, ngay cả cỗ cảm giác âm trầm trên người cũng đã biến mất.

Quá tà môn...

-

Elsa và Nina động thủ ở phòng học, nghiêm trọng trái với nội quy trường học, chuyện này kinh động đến cao tầng của học viện, lúc này bị xử phạt.

Học viện mặc dù không bao che, nhưng hình phạt nếu so sánh với người bình thường phạm sai lầm mà nói, thì chính là không đau không ngứa.

Nhưng chuyện này đối với Elsa và Nina mà nói, đều là một chuyện khuất nhục.

Elsa trở lại phòng học, khuôn mặt nhỏ vô cùng âm trầm.

Bây giờ nghĩ lại mọi chuyện, sao ả có thể không rõ được.

Chính là con ranh chết tiệt Shelleya đặt bẫy.

Con ngu Nina kia.

Cũng không động não thử xem, nếu ả thật sự muốn đối phó với cô ta, thì sẽ để cho con ranh chết tiệt này đi làm chắc!!

Đồ óc lợn!

Tức chết rồi!

Cũng không biết con ranh chết tiệt kia làm sao làm được, thế mà lại có thể đánh Nina... Từ hôm qua cô đã trở nên có chút kỳ quái...

Ánh mắt Elsa âm u nhìn Sơ Tranh, chuyện này chưa xong đâu!

-

Mấy nữ sinh giúp Sơ Tranh nói chuyện kia, ngày hôm đó liền xin nghỉ, rời khỏi học viện.

Tan học Sơ Tranh lại gặp phải Moore, Moore muốn đưa Sơ Tranh về, Sơ Tranh lạnh lùng từ chối, cũng cấp tốc hất cậu ta ra.

Sơ Tranh vốn cho rằng Elsa sẽ cáo trạng, kết quả trở về lại vô cùng yên tĩnh, không phát sinh chuyện gì cả.

Ngược lại là sáng ngày hôm sau đụng phải Elsa, Elsa buông lời với cô: "Mày chờ đó cho tao!"

Sơ Tranh: "..."

Chờ làm gì?

Hai ngày sau đó Elsa đều rất yên tĩnh, tận đến buổi sáng ngày thứ ba, Sơ Tranh đến phòng học, phát hiện bàn học của mình là một mảnh hỗn độn.

Sách bị xé lung tung, trên bàn học chất đống đủ loại rác rưởi.

Sơ Tranh: "???"

Bảo ta chờ rồi cho ta xem cái này?

Có ngây thơ không chứ!

Nguyên chủ cũng bị Elsa chỉnh như thế, nhưng việc này không phải phát sinh ở thời gian này, mà là sau đó bởi vì Moore.

Bạn học trong phòng học xì xào bàn tán, nhìn màn kịch hay của cô.

"Cô ta chết chắc rồi."

"Ai bảo cô ta đắc tội với Elsa, xứng đáng."

"Nhưng hai ngày nay cô ta có biến hóa thật lớn..."

"Biến hóa lớn thì làm được gì, đắc tội với Elsa, sớm muộn gì cũng không lăn lộn nổi ở đây."

"Cũng đúng."

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết một trăm kim tệ. 】 Vương Giả cảm thấy lúc này phải có mình, cho nên rất nhanh nhẹn nhảy ra.

Vừa mới chuẩn bị động thủ - Sơ Tranh: "..."

Có một câu rất thô tục muốn nói.

Sơ Tranh hít sâu, ngón tay lề mề trên cổ tay, ánh mắt đảo qua phòng học, cuối cùng rơi trên người mấy nam sinh ngồi gần chỗ Elsa.

Elsa chắc chắn sẽ không tự làm loại chuyện buồn nôn như vậy.

Cho nên...

Sơ Tranh đá văng cái ghế chặn đường, "ầm" một tiếng, tiếng xì xào bàn tán trong phòng học bỗng dưng biến mất.

Sơ Tranh khí thế hung hăng đi qua phía nam sinh kia.

Nam sinh ngồi ở đó, vốn không để Sơ Tranh vào mắt, nhưng khi Sơ Tranh đứng ở trước mặt cậu ta, không khỏi cảm giác được một trận áp bức, không tự chủ được cong lưng lại.

"Cậu làm ra?"

"... Cậu nói cái gì?" Nam sinh giả ngu.

Sơ Tranh không nói nhảm, một tay túm lấy cổ áo nam sinh, túm hắn ta ra khỏi phòng học.

"Cậu làm gì..."

"Nếu cậu còn không buông tay, thì đừng trách tôi không khách khí!"

"Mẹ!"

Nam sinh hùng hùng hổ hổ, muốn tránh khỏi trói buộc của Sơ Tranh, lại phát hiện khí lực của cô vô cùng lớn.

Giọng nói của nam sinh rất nhanh biến mất trên hành lang.

Các bạn học trong phòng học hai mặt nhìn nhau, cô xách người đi đâu rồi? Tình huống bây giờ là thế nào?

Không lâu lắm, nam sinh ôm bụng, kẹp chân khập khễnh trở về, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Đám người: "..."

Chuyện này cũng chưa tính, nam sinh nhịn đau, đổi bàn của Sơ Tranh và bàn của cậu ta với nhau.

Một loạt thao tác này, làm mọi người nhìn đến đần độn.

Sau khi Sơ Tranh đi vào cũng không nói gì, trên mặt không phân biệt ra hỉ nộ, không ai biết cô đang suy nghĩ gì.

Elsa mang người tiến vào, phát hiện bầu không khí trong phòng học rất quỷ dị, theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.

Trong phòng học có không ít người, nhưng Sơ Tranh bên kia tạo thành khu vực chân không.

Elsa nhướn mày, xảy ra chuyện gì? Bàn của cô sao vẫn còn yên bình thế kia?

Elsa nhìn về phương hướng nam sinh kia, đống bừa bộn trên bàn nam sinh còn chưa thu dọn sạch sẽ.

Chuyện này sao không giống như ả nghĩ?

Chuông vào học vang lên, đạo sư của tiết này tiến vào phòng học, Elsa đành phải về vị trí ngồi trước. Chờ hết tiết, ả lập tức gọi nam sinh kia đến tra hỏi.

"Chuyện tôi bảo cậu xử lý, cậu làm kiểu gì vậy?" Sao bây giờ cô vẫn còn yên bình ngồi ở chỗ đó hả!

"Elsa... Thân thể tôi không thoải mái lắm..." Nam sinh ấp a ấp úng.

"Cái gì mà thân thể không thoải mái, cậu là..."

Nam sinh cực nhanh mượn cớ: "Elsa, vừa rồi đạo sư gọi tôi, tôi đi qua một chuyến."

Elsa: "..."

Thứ đồ gì?!

Đạo sư gọi cậu lúc nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi