XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Suweb dọn đồ đến chỗ Sơ Tranh, phòng ở vốn trống rỗng, rất nhanh bị nhét tràn đầy.

Suweb cũng không thường xuyên đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều đến Sàn Đấu Thú xử lý chuyện của hắn.

Có đôi khi Sơ Tranh sẽ cùng đi theo, sau đó sẽ nhìn thấy con rồng ngu xuẩn kia.

Nghe nói đám người do hiệp hội ma pháp cầm đầu, muốn Suweb giao Dila ra, không biết Suweb làm sao mà đạt thành hiệp nghị với đám người kia, chuyện này lại không giải quyết được gì.

Khi Sơ Tranh lần nữa nhìn thấy Alice, mới nhớ tới hình như lúc ấy mình quên mất cô ấy.

Đương nhiên Sơ Tranh cũng không có cảm giác tội lỗi gì, cứu người hay không là tự do của cô, không thể dùng bất cứ thứ gì để trói buộc cô.

Alice ngược lại không có gì ngăn cách, hưng phấn chào hỏi cô, còn nói với cô tình huống gần đây trong trường học.

Elsa và Nina đều đã tạm nghỉ học.

Nếu như bọn họ không tạm nghỉ học, về trường học, cho dù không bị xa lánh giống nguyên chủ lúc trước, thì nhất định cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hai người đều là thiên chi kiều nữ cao cao tại thượng mười mấy năm, sao có thể để cho người ta chỉ trỏ mình được.

Elsa tốt hơn Nina không ít, Charles chỉ có một đứa con gái là ả.

Nina thì thảm rồi, trên cô ta có anh trai, dưới có em gái, lúc trước cũng là bởi vì thiên phú của cô ta nên mới được cưng chiều.

Bây giờ mất đi những thứ kia, Nina sinh sống ở trong nhà càng ngày càng khó khăn hơn.

Cũng không lâu sau đó, Nina liền bị gia tộc phát huy tác dụng còn lại, chỉ định một người bắt cô ta gả.

Nina không chịu, bỏ nhà trốn đi, đi đâu thì không có ai biết.

Mặc dù Elsa sống tốt hơn Nina, nhưng sau khi Maggie mang thai sinh ra một đứa con trai, thì địa vị cũng lặng yên phát sinh biến hóa.

Tính tình của Elsa càng ngày càng tệ, còn không từ thủ đoạn đối phó với em trai mình.

Độ vị tha của Charles rất cao, qua mấy lần đều không trừng phạt Elsa.

Elsa làm càng nghiêm trọng thêm, có một lần xém chút hại chết em trai, Charles không thể nhịn được nữa, cho người đưa Elsa đến trang viên khác.

Một đoạn thời gian rất dài sau đó cũng không còn tin tức của ả nữa.

Sơ Tranh không đến Học Viện Ma Pháp nữa, dù sao Elsa cũng không có ở đó nữa, cô đi cũng không có tác dụng gì.

Nhưng Sơ Tranh không nghĩ tới mình và Elsa sẽ còn gặp mặt.

Đó là thời điểm nóng bức nhất của mùa hè.

Suweb ở bên Sàn Đấu Thú làm việc, Sơ Tranh đúng giờ đi qua đón người, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ phá sản Vương bát đản cho.

Sơ Tranh xách theo đồ vật đi từ cửa hàng ra, một nhóc tỳ đột nhiên đụng tới.

Thân thể nhóc tỳ không vững, ngã xuống đất.

Sơ Tranh: "..." Bây giờ nhỏ như vậy đã ra ngoài ăn vạ sao?

Nhóc tỳ cũng không khóc, chỉ là ngửa đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, một hồi lâu mới bập bẹ gọi cô: "Chị, chị?"

Sơ Tranh nhìn bên cạnh mình, gọi cô à?

Ai là chị của mi!

Kêu loạn cái gì hả!

Sơ Tranh giơ tay xách nhóc tỳ lên, xác định không ngã ra vấn đề gì, vượt qua nó rời đi.

Nhóc tỳ mút ngón tay, ngoẹo đầu nhìn Sơ Tranh.

"Tiểu thiếu gia!"

Có người xông lại, ôm lấy nhóc tỳ, lòng vẫn còn sợ hãi kiểm tra thân thể nó: "Ngài làm tôi sợ muốn chết, sao lại chạy đến đây?"

Nhóc tỳ chỉ vào Sơ Tranh.

Người kia nhìn sang theo, đại khái không rõ ý nó là gì, dỗ hai câu, rồi dẫn nó rời đi từ một bên khác.

Sơ Tranh cũng không để chuyện này trong lòng, đến đón Suweb rồi về nhà.

Trên đường Suweb muốn ăn gì đó, nhưng lại ngại nóng, một bước cũng không chịu ra khỏi xe ngựa, cho nên Sơ Tranh chỉ có thể chịu đựng đi mua cho hắn.

Đương nhiên chuyện này có đại giới.

Suweb cảm thấy mình trả nổi đại giới này.

Sơ Tranh chờ chủ quán đóng gói, đứng ở quầy hàng nhàm chán nhìn xe ngựa bên ngoài.

"Tiểu thư, đồ của ngài." Chủ quán đưa đồ cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh thanh toán xong, quay người đã nhìn thấy nhóc tỳ vừa rồi ăn vạ mình, lung la lung lay đi theo người từ trên lầu đi xuống, đi về phía cổng.

Ngay khi bọn họ đi tới cổng, ngoài cửa đột nhiên có một người xông vào, trong tay cầm một con dao, trực tiếp xông về phía nhóc tỳ kia.

"A!"

"Tiểu thiếu gia!"

Biến cố xảy ra đột ngột, người đi cùng nhóc tỳ dường như chỉ là người bình thường, mặc dù phản ứng rất nhanh đụng người hành hung kia đi, nhưng cũng không chế phục được người hành hung.

Người hành hung khí lực không nhỏ, tránh khỏi người ngăn cản mình, quay người tiếp tục đâm về phía nhóc tỳ kia.

Nhóc tỳ không biết là bị dọa sợ, hay vẫn còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mắt thấy dao sắp đâm trúng nhóc tỳ, Sơ Tranh thở dài, trước khi người hành hung kia đụng phải nó, xách người ra, nhấc chân đá vào cổ tay người hành hung.

Keng ——

Dao rơi xuống đất.

Lúc này người bên ngoài nghe thấy động tĩnh tiến vào, rất nhanh đè người hành hung xuống đất.

Người hành hung là nữ, tóc tai bù xù, nhìn qua tinh thần không ổn định lắm, trong miệng không ngừng gào thét: "Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!"

Khi ả ngước mặt lên, Sơ Tranh thấy rõ mặt.

"Đại... Tiểu thư?!"

Hiển nhiên không chỉ cô nhận ra, người ấn lấy người nữ kia cũng nhận ra.

-

Lúc ấy Sơ Tranh mới biết được nhóc tỳ kia là con trai của Charles, cùng mẹ khác cha với cô.

Có đôi khi huyết thống quả thật kỳ diệu như vậy đấy.

Sơ Tranh thừa dịp những người kia xử lý Elsa, chuồn từ bên cạnh.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Uno sắc mặt cổ quái tiến vào bẩm báo: "Tiểu thư Shelleya, phu nhân Charles ở bên ngoài, muốn gặp ngài."

Phu nhân Charles... Maggie?

"Không gặp." Cô và vị kia đã không còn quan hệ gì nữa, nguyên chủ đã sớm chết, bây giờ còn gặp cái gì mà gặp,

"Ách..."

Maggie liên tiếp tới ba ngày, Sơ Tranh đều không gặp bà ta.

Cuối cùng không biết vì sao Suweb lại ôm nhóc tỳ kia vào.

"Chị... Chị." Nhóc tỳ thấy cô liền bập bẹ gọi.

"Anh làm gì?" Sơ Tranh nhìn chằm chằm nhóc tỳ kia.

"Nó đáng yêu không?" Suweb thả nhóc tỳ trên ghế sa lon, mỉm cười hỏi.

Nhóc tỳ dùng cả tay chân, leo đến chỗ Sơ Tranh, nắm lấy tay áo cô.

Sơ Tranh: "..."

"Anh thích?"

"Em không thích sao?"

"Không thích, anh trả về ngay cho em."

Suweb phồng má, mềm giọng nói: "Dila nói đứa trẻ nhỏ kiểu này là món ăn ngon nhất, nó thích nhất."

Sơ Tranh: "..."

Mẹ nó ta đã sớm biết hắn không tốt tính như thế mà.

Sơ Tranh xách nhóc tỳ ra ngoài, Suweb túm lấy tay áo cô: "Dila rất muốn ăn, dù sao cũng không ai trông thấy, cho Dila đi."

Sơ Tranh quay người, cảnh cáo hắn: "Suweb em cảnh cáo anh, không cho phép làm những chuyện này."

"..."

Thiếu niên bất mãn hừ một tiếng, từ từ lên lầu.

Sơ Tranh xách nhóc tỳ ra ngoài, bên ngoài Maggie đang tìm người khắp nơi.

Bà ta chỉ mới chớp mắt một cái, người đã không thấy tăm hơi, làm bà ta bị dọa cho phát sợ.

Thấy Sơ Tranh ôm người ra, trái tim treo trên cao của Maggie mới nặng nề rơi xuống.

"Tiểu Tranh..."

"Trông coi kỹ con trai bà." Sơ Tranh đưa nhóc tỳ cho bà ta: "Đừng tới nơi này nữa, tôi sống rất tốt."

"Tiểu..."

Maggie nhìn cửa lớn khép lại, thần sắc phức tạp.

Cuối cùng thở dài, ôm nhóc tỳ rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi