XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trong xe một mảnh áp suất thấp, Sơ Tranh dùng móng vuốt lay lay Thương Khí.

Thương Khí cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, hơi lấy lại tinh thần, đối đầu với cặp con ngươi xanh thẳm tĩnh mịch kia.

Không biết vì sao, Thương Khí đột nhiên cảm thấy nhóc con đang lo lắng cho hắn.

Có lẽ là bởi vì bên cạnh hắn quá nhiều sự băng lãnh, chỉ có ngần ấy ấm áp, hắn đã có thể tự động lý giải ra thứ mình cần.

Hắn giơ tay mò xuống phía sau lưng Sơ Tranh: "Tôi không sao."

Lúc trước khi trông thấy nó, có một giọng nói trong đáy lòng bảo hắn mang nó về, lúc này xem ra đó là quyết định đúng đắn nhất của hắn.

Thương Khí ngoài miệng nói không sao, sau khi trở về cũng biểu hiện rất bình thường, cùng Sơ Tranh ăn cơm.

Kết quả ăn cơm xong, Sơ Tranh vừa không chú ý một cái, Thương Khí đã không thấy bóng dáng.

Sau đó Sơ Tranh liền nghe thấy tiếng đàn đứt quãng kiềm chế lần trước từng nghe thấy, lại từ phòng đàn truyền tới.

Vệ sĩ nghe thấy động tĩnh, dồn dập trở nên khẩn trương, gọi điện thoại gọi điện thoại, tóm lại không quá bình thường.

"Có xe đến!" Tiểu Tứ đột nhiên nói một câu: "Là xe của Thương gia."

Đại sảnh an tĩnh quỷ dị vài giây, chỉ còn lại tiếng đàn giống như khúc nhạc dạo đến từ địa ngục kia.

Tiểu Tứ đánh vỡ trầm mặc: "Làm sao bây giờ?"

Lão Đại quyết định thật nhanh: "Đi cản chiếc xe đó lại, cứ nói tiên sinh đã ngủ rồi."

Chỉ cần không tới gần nơi này, thì sẽ nghe không được tiếng đàn, tự nhiên không cách nào phân rõ Thương Khí có ngủ thật hay không.

Lập tức có ba vệ sĩ ra ngoài, đi cản xe lại.

Tiểu Tứ thấy Sơ Tranh đứng ở cầu thang, nhanh chóng đi lên: "Nguyệt Bán, tao mang mày về phòng nhé."

Sơ Tranh tránh khỏi Tiểu Tứ, Tiểu Tứ gãi gãi đầu, nhớ tới con mèo này trừ tiên sinh thì không cho ai động vào.

Tiểu Tứ thương lượng với Sơ Tranh, lừa cô trở về phòng.

Mắt mèo xanh thẳm tĩnh mịch bễ nghễ nhìn anh ta, căn bản không để ý đến anh ta.

Tiểu Tứ cảm thấy Sơ Tranh mặc dù thông minh, nhưng còn chưa đến mức thành tinh, rốt cuộc cũng chỉ là một con mèo, không làm gì được Sơ Tranh, Tiểu Tứ đành phải từ bỏ dự định đưa cô trở về phòng trước.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh.

Tiểu Tứ nghe thấy động tĩnh, mi tâm nhảy lên, thế này là không ngăn được...

Quả nhiên, một giây sau cửa trước liền bị người dùng sức đẩy ra, người đàn ông trung niên mang theo lửa giận đầy người đi từ bên ngoài vào.

Người đàn ông mặc âu phục giày da, khí thế bức người, trên dưới bốn mươi, cho dù đã có tuổi, ngũ quan vẫn rất tuấn lãng, có thể thấy được lúc còn trẻ cũng là một mỹ nam tử.

Thương Vu Thành đi vào chính là hừ lạnh một tiếng: "Thương Khí thật đúng rất to gan, ngay cả tôi cũng dám cản! Nó ở đâu?!"

"Thương tiên sinh không cần nóng giận như vậy." Giọng nói ôn hòa từ phía sau truyền đến: "Nóng giận hại đến thân thể, Thương tiên sinh bảo trọng thân thể."

Sơ Tranh nghe thấy giọng nói này, đáy lòng chính là buồn nôn.

Thanh niên chậm rãi đi tới, bộ dáng tuấn lãng, khóe miệng mỉm cười, toàn thân đều là ôn hòa, không có bất kỳ sắc bén gì, làm cho người ta không tự chủ được tín nhiệm gã, đây chính là —— Hạ Cẩn.

Con chó điên lừa nguyên chủ chết không nhắm mắt kia.

Hạ Cẩn ngoài miệng khuyên Thương Vu Thành, ánh mắt lại rơi vào người Sơ Tranh, đường cong nơi khóe miệng chậm rãi giương lên —— Tìm được mày rồi.

Sơ Tranh xem hiểu mấy chữ này từ trong mắt gã.

Nhưng Sơ Tranh cũng không sợ, rất không khách khí nhìn lại.

Phản ứng của Sơ Tranh không giống như Hạ Cẩn nghĩ, đáy lòng toát ra một tia nghi hoặc.

Nó lại không sợ mình.

Khoảng thời gian ở bên ngoài này, xem ra đã phát sinh một chút chuyện mà gã không biết.

"Hạ tiên sinh." Thương Vu Thành nghe Hạ Cẩn khuyên, thế mà lại thật sự bình tĩnh lại, còn làm một dấu tay mời: "Mời vào bên trong."

Hạ Cẩn đi theo Thương Vu Thành tiến vào đại sảnh.

Vệ sĩ của Thương Khí muốn ngăn lại cũng không dám, đây là người nhà họ Thương, thái độ của Thương Khí đối với bọn họ rất kỳ quái, họ không dám tự làm chủ.

"Thương Khí đâu?"

Thương Vu Thành quát lớn một tiếng.

"Bảo nó cút xuống đây!"

Vệ sĩ: "..."

Lúc này mọi người mới phát hiện, không biết tiếng đàn đã ngừng lại từ khi nào, cả căn nhà yên tĩnh quỷ dị.

Thương Vu Thành khí thế hung hăng, lửa giận đầy người, vừa mới vào còn không cảm thấy nhà này quạnh quẽ, lúc này bỗng nhiên yên tĩnh lại, Thương Vu Thành mới cảm giác được cỗ lãnh ý kia.

"Tiên sinh..."

Tiểu Tứ nhìn về phương hướng cầu thang kêu một tiếng.

Thương Khí ôm cánh tay, đứng trên bậc thang, ánh mắt lãnh đạm nhìn phía dưới.

Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, tóc trên trán hơi ẩm ướt, khóe mắt hiện ra một chút đỏ, giống như vừa rửa mặt.

"Thương Khí, mày cút xuống đây cho tao." Thương Vu Thành trông thấy Thương Khí, lửa giận lại từ từ bốc lên.

Thương Khí nghe lời xuống lầu, khi đi ngang qua Sơ Tranh, còn khom người, giơ tay sờ soạng cô một chút: "Đi lên lầu trước đi."

Sơ Tranh quay đầu nhìn Hạ Cẩn, không nhúc nhích.

Hạ Cẩn rõ ràng có chút thủ đoạn khác người, cô cũng không thể ném thẻ người tốt ở đây.

Thẻ của mình mình bảo vệ!

"Nghe lời."

Sơ Tranh lắc đầu.

"Thương Khí!" Thương Vu Thành bị không để ý tới, giận dữ mắng một tiếng: "Mày có thái độ gì đây? Vừa rồi còn cho người cản tao, chỗ này là của Thương gia, mày có tư cách gì mà cản tao!"

Thương Khí không làm gì được Sơ Tranh, buông tay ra, đứng thẳng người lên: "Thương tiên sinh, tôi cũng không muốn ở chỗ này, là ông yêu cầu tôi ở đây."

Sau khi hắn thành niên đã muốn chuyển ra khỏi nơi này, là thương Vu Thành không cho phép hắn chuyển.

Hắn cũng không muốn gây phiền toái, đặc biệt là có liên quan đến Thương gia, càng không muốn bởi vì chút chuyện này mà ầm ĩ với Thương Vu Thành.

Thương Vu Thành: "..."

Sắc mặt Thương Vu Thành đổi tới đổi lui, cuối cùng trầm xuống: "Tao không đến để nói với mày chuyện này. Ngày hôm nay mà gặp Thiện Dư rồi? Mày đã làm gì nó?"

Sơ Tranh run lỗ tai lên, Thương Thiện Dư kia xảy ra vấn đề rồi?

Cô đã để Thương Khí không giao lưu quá nhiều với Thương Thiện Dư, sao còn xảy ra vấn đề rồi? Lúc ấy Thương Thiện Dư chỉ ngã một chút, nhiều nhất là đau một hồi...

Giọng nói Thương Khí lãnh đạm: "Chào hỏi, không làm gì."

"Không làm gì thì sao Thiện Dư lại bị thương thành thế kia? Nó là em gái mày, sao mày có thể làm thế với nó?"

Thương Khí siết chặt cánh tay đang buông thõng: "Tôi nói, tôi không làm gì nó." Vì Thương Thiện Dư, không tiếc đêm hôm khuya khoắt chạy tới chất vấn hắn... Chuyện này thật đúng là vinh hạnh của hắn.

"Người cuối cùng Thiện Dư nhìn thấy chính là mày, ngoại trừ mày thì còn có thể là ai?"

"Khi tôi đi nó vẫn còn rất tốt."

"Tôi không có!"

"Đều là do tai tinh như mày, nếu mày không xuất hiện trước mặt Thiện Dư, thì sao nó lại bị thương, mày vừa xuất hiện, người bên cạnh đều sẽ xảy ra chuyện, Thương Khí, mày muốn hại chúng tao đến khi nào!"

Sắc mặt Thương Khí trắng bệch, tay xuôi ở bên người nắm chặt, trên mu bàn tay có thể trông thấy gân xanh nhô lên.

Thương Khí đột nhiên ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt thịnh nộ của Thương Vu Thành, môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu có chút cay nghiệt châm chọc: "Thương tiên sinh, lúc trước vì sao ông không bóp chết tôi đi?"

Thương Vu Thành: "!!"

Một giây sau, Thương Vu Thành túm lấy đồ vật bên cạnh, đập về phía Thương Khí: "Mày là đồ hỗn trướng!"

Thương Khí không né tránh, mắt thấy là sắp nện trúng, Sơ Tranh đột nhiên nhảy lên một cái, nhào về phía hắn.

Thương Khí cả kinh, không thể không giơ tay ôm lấy Sơ Tranh, cũng né tránh đồ vật đập tới.

Choang ——

Thủy tinh đập trên lan can phía sau, vỡ nát đầy đất.

Thương Khí ôm Sơ Tranh, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu giáo huấn cô: "Nhào tới đây làm gì?"

Sơ Tranh: "..."

Nếu không thì ta nhìn mi bị đập à? Ta muốn Vương bát đản cũng không cho phép mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi