XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đề nghị của Thương Khí không phải là không có đạo lý.

Nơi này không có cách nào chuyển đi, bên ngoài luôn có người đi dạo, lỡ như một ngày nào đó gặp phải một tên điên không vào được liền nổi điên thì sao?

Cho nên Sơ Tranh suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý với đề nghị của Thương Khí, quy hoạch bước phát triển của khu vực mới.

Mèo muốn qua có thể tự mình qua, không muốn có thể sống ở trong những khu vực người khác không vào được.

"Thật nhiều mèo nha!!"

"Thật đáng yêu, mau giúp tôi chụp ảnh chung..."

"Không biết có thể cho ăn không, rất muốn cho ăn!"

"Hình như không thể, sợ có người cho ăn đồ không sạch sẽ."

"Vậy thì thật đáng tiếc..."

Lúc tiến vào, tất cả mọi thứ trên người đều phải gửi trong ngăn tủ ở bên ngoài, chỉ có thể mang theo điện thoại hoặc là khăn tay hay chút đồ chơi nhỏ.

Nhưng nếu như vận khí tốt gặp phải nhân viên đang cho ăn, vậy thì có thể cho ăn một lần.

"Nơi này tốt như vậy, vậy mà đều không thu phí, khi tôi nghe nói đã kinh ngạc đến ngây người đấy biết không?"

"Còn không phải sao... Chủ nhân của nơi này chắc chắn rất yêu mèo."

Chủ nhân có yêu mèo hay không yêu mèo thì không biết, nhưng chủ nhân của nơi này không phải là người.

"Đây chính là thiên đường của mèo nô nha! Tôi cũng muốn tới nơi này làm việc, quá hạnh phúc oa oa oa."

"Vừa rồi tôi nghe ngóng rồi, chỗ này của người ta chỉ chọn người chuyên nghiệp."

"A..."

Người nghe ngóng việc này còn không ít.

Đáng tiếc người ta nuôi mèo đều muốn chuyên nghiệp, nếu như chỉ dựa vào yêu thích, thì căn bản không có cách nào được tuyển chọn vào đây.

Nhưng về sau có người tiết lộ ra tiền lương ở đây, lại tiện sát một đám người.

Đã được nuôi mèo, còn có tiền lương kếch xù cầm, còn công việc nào tốt hơn cái này nữa.

Lâu đài mèo trở thành một địa điểm nổi tiếng trên mạng, việc này còn gây nên người phía trên chú ý, muốn liên hợp lại, chế tạo ra một khu du lịch đặc sắc.

Sơ Tranh: "..."

Không!

Không muốn!

Sơ Tranh hận không thể treo mấy chữ này ở bên ngoài lâu đài mèo.

Cô chỉ vì phá sản, không phải vì kiếm tiền, cho nên chuyện mời kiếm tiền đều không cần tìm cô!!

Danh tiếng của lâu đài mèo càng lúc càng lớn, mèo ở những thành phố khác cũng chạy sang bên này.

Thu dưỡng càng ngày càng nhiều mèo, mà độ kính ngưỡng của những mèo này đối với Sơ Tranh cũng càng ngày càng tăng.

Mèo mới tới đều bị tẩy não một lần, biết lão đại của bọn nó là ai.

Quả thực chính là hiện trường xã hội đen đưa tiền bảo kê của mèo.

-

Thương Khí luyện đàn trong phòng đàn, Sơ Tranh dùng móng vuốt đẩy ra một đường nhỏ, luồn nửa cái đầu vào nhìn một chút, cuối cùng kéo theo một quyển sách đi vào.

Tiếng đàn trôi chảy sục sôi, người đàn ông đắm chìm trong đó, không mảy may chú ý tới Sơ Tranh vào.

Ngón tay thon dài tung bay trên phím đàn, gần như sắp kéo ra tàn ảnh.

Sơ Tranh nhẹ nhàng linh hoạt nhảy đến trên dương cầm, người đàn ông nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, tiếng đàn dần dần chậm hơn, nối tiếp nhau cực kỳ hoàn mỹ.

Khóe miệng Thương Khí khẽ giương lên, ánh mắt rũ xuống rơi vào trên phím đàn, mỗi một nốt nhạc đều mang theo sự vui vẻ.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, ngón tay Thương Khí chậm chạp buông phím đàn đen trắng ra: "Hay không?"

Sơ Tranh gật đầu.

Thẻ người tốt đàn đều rất hay.

Sơ Tranh nghĩ đến mục đích bản thân vào, nhảy xuống, tha quyển sách kia nhảy lên, đặt ở trước mặt Thương Khí.

Trong sách đều là dương cầm, bên trong còn có giới thiệu vắn tắt.

"Hả?"

—— Thích cái nào? Mua cho anh.

Thương Khí: "Vì sao?"

—— Muốn tặng quà cho anh.

Thương Khí sững sờ, xem hết dương cầm trong sách một lần, mỗi chiếc đàn dương cầm đều có giá trị không nhỏ.

Thương Khí khép sách lại: "Sao tôi có thể tiêu tiền của em được, không cần, có em ở bên là tôi đã rất vui rồi."

Sơ Tranh: "..."

Mi không giúp ta dùng tiền, ta cần mi làm gì hả?!

Làm thẻ người tốt phải có tự giác!!

Thương Khí không chọn, Sơ Tranh dứt khoát mua hết những cái có thể mua.

Khi Thương Khí nhận được hàng vẻ mặt cũng đờ đẫn hết cả.

May mà hắn không chỉ có một chỗ bất động sản, nếu không thì những thứ này biết đặt ở đâu đây.

"Nguyệt Bán, tôi nói không cần mua cho tôi..."

—— Không mua cho anh thì mua cho ai?

—— Em nói phải nuôi anh.

Nói được thì làm được!

Thương Khí: "..."

Vậy tiền của em từ đâu tới! Em nói rõ chuyện này cho tôi nghe đi đã.

Sau đó chỉ cần có chỗ tiêu tiền, Sơ Tranh sẽ dẫn đầu đi trước, cố gắng đạt được mục tiêu không cho Thương Khí tốn một phân tiền.

Tiến độ của nhiệm vụ chủ tuyến game Phồn Tinh đã đầy sau khi cô hoàn thành lâu đài mèo kia.

Nghe nói Hạ Cẩn cực kỳ thảm, bây giờ ăn cơm cũng thành vấn đề, không sai biệt lắm cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ phản công.

Sau đó...

Sơ Tranh bắt đầu thăm dò Thương Khí, nhắc đến game Phồn Tinh.

Nhưng mà giống như vị diện trước, Thương Khí không biết gì cả, mặc kệ Sơ Tranh dùng cách gì, hắn đều không có dấu hiệu nhớ lại.

Sơ Tranh nhìn bản đồ nhỏ thở dài.

Hoặc là bản đồ nhỏ hỏng rồi, thẻ người tốt cũng không phải là người cô muốn tìm.

Hoặc chính là thẻ người tốt hỏng rồi...

Mặc kệ là cái nào, đều không phải tin tức tốt.

Sơ Tranh sầu ơi là sầu.

Sao cô lại rơi vào chuyện lớn như vậy chứ.

Cô chỉ muốn một tấm thẻ thôi mà.

"Nguyệt Bán, nằm sấp ở đây làm gì?" Thương Khí ôm Sơ Tranh lên, đóng cửa sổ lại: "Nên đi ngủ thôi."

Sơ Tranh nằm trên bờ vai Thương Khí, toàn bộ mèo đều không có khí lực gì, mềm nhũn cả ra.

Thương Khí đỡ phần lưng cô, phòng ngừa cô tuột xuống.

Sơ Tranh không hề buồn ngủ, nhưng vì phối hợp với Thương Khí, chỉ có thể nằm trừng mắt nhìn trần nhà ngẩn người.

Trời tối người yên, trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

Nửa đêm Thương Khí bừng tỉnh, tràng cảnh trong mơ từ từ đi xa, ý thức thanh tỉnh lại, trong ngực mềm mại...

Thương Khí sửng sốt một chút.

Một lát sau cứng ngắc nhìn về phía trong ngực.

Cục bông trắng muốt dĩ vãng luôn ngủ trong ngực hắn, lúc này biến thành một thiếu nữ, đầu dựa vào hõm vai hắn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, trên đầu còn có hai cái lỗ tai đầy lông xù.

Nhìn từ xúc cảm...

Thương Khí: "!!!"

Nằm mơ sao?

Thương Khí hung hăng bấm bắp đùi mình một cái, ý đau đánh tới, nhưng xung quanh cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Thương Khí nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cứng đờ không dám động, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Đây là... Nguyệt Bán?

Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!!

Thương Khí nhắm mắt lại, ép buộc mình tiếp tục ngủ.

Nhưng mà nhiệt độ trong ngực nhắc nhở Thương Khí, đây không phải ảo giác, nhóc con của hắn, thật sự biến thành một người.

-

Hôm sau.

Ánh nắng dần dần lên cao, ánh sáng màu vàng nhạt rơi vào trên thân người đàn ông giống như pho tượng.

Hắn ngồi ở thư phòng hơn nửa đêm, lúc này cuối cùng cũng cử động cái cổ cứng ngắc, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Thương Khí đứng ở cửa phòng ngủ, để tay trên tay nắm cửa, nhưng cũng không dám mở ra.

Hắn còn đang chần chờ, cửa phòng mở ra từ bên trong.

Thương Khí không trông thấy thiếu nữ tối hôm qua, chỉ nhìn thấy nhóc con trắng muốt.

Cô kéo lấy cái đuôi xoã tung, mở cửa liền xông ra ngoài, xém chút đụng vào đùi hắn.

Thương Khí theo bản năng lui lại mấy bước: "Em..."

Nhóc con nghiêng đầu xuống, trong con ngươi xanh thẳm tĩnh mịch phản chiếu hình dáng của hắn, một đêm không ngủ, hình tượng hơi suy sút.

Yết hầu Thương Khí hơi ngứa ngáy, hắn tằng hắng một tiếng: "Dậy rồi?"

—— Anh đứng cửa làm gì?

Thương Khí cúi thấp ánh mắt xuống, che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt: "Không làm gì cả."

—— Ồ.

Sơ Tranh dò xét hắn vài lần, lách qua hắn đi đến phòng khách.

Thương Khí thở ra một hơi.

Đêm qua thật sự không phải là ảo giác của hắn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi