XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh không để ý đến nghi hoặc của Tần Kiều, rút thẻ của mình ra, sau đó đưa chỗ còn lại cho Trì Quy.

Trì Quy nhíu mày, trên thẻ phòng có viết tên hắn và tên của Du Tử Tích, mấy tấm khác cũng theo thứ tự viết mấy cái tên còn lại.

Cô biết tên của họ từ khi nào?

Hơn nửa mấy tấm thẻ phòng này của cô cũng không phải lấy từ chỗ giáo viên.

"Có lấy không?" Sơ Tranh giơ nửa ngày, Trì Quy cũng không nhận.

Du Tử Tích rất có mắt quan sát, vội vàng nhận lấy, cười nói cảm ơn: "Cảm ơn bạn học Hàng, sao cậu lại giúp chúng tôi lấy tới luôn rồi, tôi còn nói lát nữa định đi lấy đây."

"Không cần khách khí."

-

Trì Quy bị Du Tử Tích túm đi chụp ảnh, Sơ Tranh và Tần Kiều ở cùng một chỗ, Giản Hữu làm công nhân vận chuyển, chịu mệt nhọc lấy hành lý cho Tần Kiều.

"Hàng Sơ Tranh, qua đây giúp bọn tao đưa hành lý lên đi." Giọng nói của Bối Tiếu Tiếu từ phía sau truyền đến.

Bối Tiếu Tiếu và mấy tùy tùng kéo vali hành lý, đang đi về phía Sơ Tranh bên này.

Cô ta đến rồi! Cô ta đến rồi! Cô ta dẫn theo tùy tùng của cô ta đến rồi!

Trong đầu Sơ Tranh hiện lên các loại mưa đạn, trên mặt không hiện ra chút nào, bình tĩnh nhìn bọn họ.

"Sơ Sơ, cậu quen bọn họ à?" Tần Kiều nhỏ giọng hỏi cô.

"Không quen."

"Hả?"

Sơ Tranh và Tần Kiều nói rất nhỏ giọng, bọn người Bối Tiếu Tiếu không nghe thấy.

Bối Tiếu Tiếu nhướn mày liễu một cái, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ vào hành lý bên cạnh: "Thất thần làm gì, qua giúp bọn tao đưa hành lý lên!"

"Mấy người cảm thấy mọc tay rất rườm rà?" Cần ta giúp các ngươi... Làm chuyện chủ nghĩa xã hội hài hòa chứ? Ta rất tình nguyện cống hiến sức lực nha!

Bối Tiếu Tiếu sầm mặt lại, âm điệu cũng bén nhọn hơn mấy phần: "Hàng Sơ Tranh mày nói cái gì?"

"Lỗ tai cũng không tốt?" Sơ Tranh hảo tâm nhắc nhở: "Đây là bệnh, cần phải trị."

Bối Tiếu Tiếu: "..."

Ánh mắt Tần Kiều quỷ dị nhìn về phía Sơ Tranh.

Trước đó cô ấy chỉ cảm thấy Sơ Tranh mặt đơ, tính cách lãnh đạm, từ chối người khác cực kỳ tuyệt tình.

Nhưng cô ấy không nghĩ tới cô còn mắng người...

Cái kiểu chững chạc đàng hoàng nghiêm mặt mắng người này... Cũng quá đáng yêu rồi!!

Cuối cùng Bối Tiếu Tiếu tức đến cười: "Hàng Sơ Tranh, mày giỏi nha. Xem ra mày không sợ nhiều bàn học như thế biết chút chuyện của cha mày đúng không! Nếu đã thế..."

Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng: "Các cô đặt ở chỗ này đi."

Thái độ của Sơ Tranh chuyển biến quá nhanh, Bối Tiếu Tiếu còn không kịp phản ứng.

Nhưng cô ta rất nhanh liền câu khóe môi lên: "Sớm nghe lời như thế, thì cũng không cần phải nói đến mức này đúng không."

Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh, cũng không đáp lời cô ta.

Bối Tiếu Tiếu có cảm giác như một quyền đánh vào trên bông.

Nhưng nghĩ đến Sơ Tranh đã đồng ý, cũng không gây chuyện nữa, nơi này nhiều người như thế, còn có giáo viên.

Đợi cô đưa hành lý lên rồi nói.

"Chúng ta đi!"

Bọn người Bối Tiếu Tiếu để toàn bộ hành lý lại tại chỗ, nghênh ngang rời đi.

"Ôi..." Ánh mắt Tần Kiều đi theo bọn người Bối Tiếu Tiếu, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, mới nghiêng đầu sang: "Sơ Sơ, cậu... Cậu thật sự đưa lên cho bọn họ à? Bọn họ là ai vậy?"

Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lùng: "Đưa, vì sao không đưa."

Giọng điệu của cô gái rõ ràng không có gì khác biệt so với lúc trước, nhưng Tần Kiều không khỏi rùng mình một cái, có loại cảm giác âm trầm.

Sơ Tranh bảo Tần Kiều ở tại chỗ đợi cô một chút, cô đi qua bên cạnh, tìm được người đàn ông vừa rồi giao thẻ phòng cho cô.

"Hàng tiểu thư?"

Sơ Tranh chỉ vào vali hành lý cách đó không xa: "Giúp tôi xử lý mấy vali hành lý kia một chút."

"Vâng, ngài nói số phòng đi ạ."

Sơ Tranh ra hiệu anh ta đến gần một chút, Sơ Tranh thấp giọng dặn dò hai câu, người đàn ông có chút chần chờ, nhưng cuối cùng khuất phục dưới tiền tài, rất nhanh cho người làm theo lời Sơ Tranh nói.

Sơ Tranh trở về, Tần Kiều lập tức tò mò hỏi: "Cậu nói gì với anh ta vậy?"

"Không có gì, đi thôi."

"Những vali hành lý này..." Tần Kiều thành thật chỉ vào vali hành lý: "Cứ để ở đây à?"

Sơ Tranh liếc nhìn cô ấy một cái: "Tớ chỉ bảo cô ta để ở đó, cũng không nói muốn đưa lên."

Tần Kiều: "..."

Ba ba vẫn đúng là ba ba!

Nhưng ba ba, không phải vừa rồi cậu nói muốn đưa sao??

-

Cơm trưa giải quyết ở sảnh tiệc đứng của khách sạn, bọn người Bối Tiếu Tiếu ăn cơm xong mới chậm rãi trở về phòng.

Vốn cho rằng Sơ Tranh đã ngoan ngoãn đưa hành lý tới, kết quả ở cổng trống rỗng, làm gì có ai.

Bối Tiếu Tiếu chỉ cho là Sơ Tranh bị chuyện gì trì hoãn, cảm thấy không có chuyện cô dám không đến, trừ phi cô thật sự muốn nổi danh toàn trường.

Cho nên bọn người Bối Tiếu Tiếu quyết định chờ một chút, chuẩn bị chờ sau khi Sơ Tranh đi lên, nghiêm túc tâm sự với cô về giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội.

Nhưng mà đám người này đợi trái đợi phải, bóng người cũng không thấy được.

Mắt thấy sắp đến thời gian tập hợp xuất phát buổi chiều rồi, vẫn không có ai xuất hiện, bọn người Bối Tiếu Tiếu có chút ngồi không yên.

Cho dù leo cầu thang bộ thì thời gian dài như vậy cũng nên đến nơi rồi chứ!

Bối Tiếu Tiếu không chờ được, đi xuống lầu tìm người.

Trong đại sảnh còn có một số bạn học, nhưng cũng không có Sơ Tranh, cũng không có vali hành lý của bọn họ.

Lục tục có người xuống tập hợp, Bối Tiếu Tiếu đợi hơn mười phút mới trông thấy một mình Sơ Tranh đi từ phía thang máy tới.

"Hàng Sơ Tranh." Bối Tiếu Tiếu ngăn người lại: "Hành lý của bọn tao đâu?"

"Hành lý của mấy người hỏi tôi làm gì?" Sơ Tranh một mặt nghiêm túc: "Sao tôi biết ở đâu?"

"... Mày!" Bối Tiếu Tiếu nghẹn một hơi trong yết hầu, cắn răng nói: "Không phải tao bảo mày đưa lên cho tao sao, mày đưa hành lý của chúng tao đi đâu rồi?"

"Bạn học, tôi chỉ bảo cô đặt ở chỗ đó, cũng không nói sẽ đưa lên giúp cô." Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Tôi không biết hành lý của cô ở đâu."

Bối Tiếu Tiếu trợn tròn đôi mắt đẹp: "Mày nói cái gì?"

Sơ Tranh nghiêm túc lặp lại một lần: "Tôi không biết vali hành lý của cô ở đâu."

"Mày đùa bỡn tao!" Bối Tiếu Tiếu giơ tay chỉ vào Sơ Tranh: "Mẹ nó mày muốn chết à!?"

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên ngón tay của cô ta, lạnh như băng nhìn hai giây, một giây sau bỗng nhiên ra tay, nắm lấy ngón tay Bối Tiếu Tiếu, vặn xuống phía dưới một cái.

"Miệng..."

Bối Tiếu Tiếu bị Sơ Tranh kéo về phía cô một cái, bịt miệng lại, chữ "A" cũng không thể kêu ra được.

"Hàng Sơ Tranh mày làm gì..."

Tùy tùng của Bối Tiếu Tiếu lập tức nóng nảy.

Sơ Tranh đảo mắt qua, mấy tùy tùng không khỏi ngừng bước chân lại, bị ánh mắt của cô làm giật mình, không dám đi lên trước.

Lúc này người xuống càng ngày càng nhiều, bọn họ đứng ở chỗ này, người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ là mấy người đang đùa giỡn với nhau, cũng không ai chú ý nhiều.

"Người nhà cô chưa từng dạy cô, chỉ tay vào mặt người khác rất không lễ phép à?"

Bên tai Bối Tiếu Tiếu vang lên giọng nói lạnh như băng của cô gái, từng chữ đều giống như bọc lấy hàn khí, từ lỗ tai lăn xuống đến đáy lòng, hàn băng dần dần nổi lên, đáy lòng rét lạnh một mảnh.

Sơ Tranh buông Bối Tiếu Tiếu ra, rất không khách khí đẩy cô ta sang phía tùy tùng bên kia.

Hai chân Bối Tiếu Tiếu mềm nhũn, xém chút ngã xuống đất.

Lửa giận hừng hực bốc cháy trong đáy lòng Bối Tiếu Tiếu: "Hàng..."

"Mọi người mau lên xe đi, ngồi giống như lúc đến, những ai chưa xuống, mọi người thúc giục lẫn nhau đi, chúng ta sắp xuất phát rồi."

Giọng nói của giáo viên từ đằng xa truyền đến, cắt ngang lời Bối Tiếu Tiếu.

Sơ Tranh lui lại một bước, trong ánh mắt giết người của Bối Tiếu Tiếu, đi theo đám người ra khỏi đại sảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi