XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

[Cho những ai không biết thì năm ánh sáng là đơn vị đo chiều dài sử dụng trong đo khoảng cách thiên văn. 1 năm ánh sáng bằng khoảng 9,5 nghìn tỷ km hoặc 5,9 nghìn tỷ dặm.]

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【  Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【  Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 55%. 】

-

"Mục tiêu tiến vào phạm vi lỗ đen..."

"Tiểu đội thứ hai... Không người... Đáp lại... Toàn... Quân bị tiêu diệt."

"Xì xì xì..."

Sơ Tranh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy màn hình hiển thị đầy con số lộn xộn xem không hiểu, nhìn về phía trước là tinh hà mênh mông.

Bên tai có âm thanh đứt quãng, kéo theo cả tiếng nhiễu sóng ‘xì xì’.

Sơ Tranh cảm thấy đầu rất đau, giống như bị người ta dùng búa đập vào đầu vậy.

Thân thể bị cố định trên ghế, hai bên hơi nhỏ hẹp, phía trước là những màn hình không ngừng nhảy lên các con số lộn xộn, trong tay có bàn điều khiển, nhìn thiết bị, hoàn cảnh, và tinh hà trước mặt, thế giới này chắc là thế giới khoa học kỹ thuật trong tương lai.

"Tất cả mọi người trở về chủ hạm!"

Bên tai Sơ Tranh lần nữa vang lên âm thanh kia.

-

Tinh tế năm 1109, nhân loại trải qua ngàn năm biến thiên, có được địa vị của mình ở nền văn minh trong vũ trụ.

Nhưng vẫn có nền văn minh trong tinh tế ngấp nghé nhân loại, chiến tranh là không thể tránh khỏi.

Vì bảo vệ nhà của họ, nhân loại thành lập được liên minh, bảo vệ nhân loại.

Lúc ban đầu, vì để khích lệ người ta chủ động gia nhập liên minh, bảo vệ người nhà, cho nên mỗi người gia nhập vào liên minh, sau khi trở về đều có vinh quang hơn người, làm gì cũng thuận lợi.

Không chỉ như thế, chỉ cần trong nhà có người từng gia nhập liên minh, thì gia tộc đó cũng sẽ có được lợi ích nhất định.

Nguyên chủ họ Lương.

Lương gia ở Đế Đô Tinh không tính là nổi danh lắm, vẫn quanh quẩn ở tầng lớp trung hạ lưu, chậm chạp không thể tiến thêm được một bước.

Mãi đến khi nguyên chủ quen biết đại thiếu gia Lộ gia nổi danh Đế Đô Tinh, Lộ Triệu Niên ở trường học.

Lương gia giống như nhìn thấy ánh ban mai để bọn họ tiến thêm một bước lên Kim Tự Tháp, bảo nguyên chủ nắm chặt Lộ Triệu Niên.

Lộ Triệu Niên tuổi trẻ tài cao, tướng mạo tuấn mỹ, có giáo dưỡng, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ.

Nguyên chủ là một cô gái, tự nhiên không thể cưỡng lại trước một người đàn ông như Lộ Triệu Niên.

Cho nên chuyện Lương gia nói, tất nhiên cô ấy cũng chấp nhận.

Nhưng Lương gia sao có thể lọt vào mắt Lộ gia được.

Người nhà họ Lộ căn bản không đồng ý cho họ ở bên nhau.

Sau đó không biết sao người nhà họ Lương lại nghĩ ra chuyện bảo nguyên chủ gia nhập liên minh, tìm kiếm một chút thành tựu.

Nguyên chủ học ở học viện quân sự, bản thân cô ấy cũng muốn gia nhập liên minh, bây giờ chỉ là gia nhập sớm hơn mà thôi.

Vì Lộ Triệu Niên, nguyên chủ suy nghĩ một phen, sau đó đồng ý với đề nghị của Lương gia.

Sau khi đến liên minh, nguyên chủ khởi đầu từ một tiểu binh, rất nhanh vì mấy lần đề nghị có hiệu quả, nên từng bước thăng chức.

Nguyên chủ thăng chức, tự nhiên kéo theo Lương gia ở Đế Đô Tinh dần dần được đi vào sân khấu.

Liên tiếp đánh ra mấy chiến dịch xinh đẹp, địa vị của nguyên chủ càng cao hơn, cuối cùng đã có thể độc lập tác chiến.

Mà ở trong một chiến dịch, bởi vì tin tức không chính xác, nên tạo thành tình huống nguyên chủ phán đoán sai lầm, lâm vào nguy hiểm.

Nhưng ở giây phút cuối cùng, nguyên chủ vẫn truyền về được một tin tức cực kỳ quan trọng, trở thành nhân vật mấu chốt làm cho cuộc chiến thắng lợi.

Mà máy bay chiến đấu nguyên chủ điều khiển bị cuốn vào phạm vi lỗ đen, rơi xuống tinh cầu hoang.

Chờ nguyên chủ nghĩ cách trở về, thì đã là hai năm sau.

Mà lúc cô ấy trở về lại trông thấy chị gái mình mặc áo cưới, gả vào Lộ gia, trở thành vợ của Lộ Triệu Niên.

Còn cô ấy...

Ở trong mắt mọi người lại chỉ là anh hùng đã ‘chết trận’.

Nguyên chủ vẫn còn chưa đi vào hiện trường hôn lễ, thì đã bị người nhà họ Lương chặn đứng, cưỡng ép mang cô ấy về nhà.

Chị gái cô ấy đã gả, bây giờ cô ấy xuất hiện cũng không có tác dụng gì, sẽ chỉ làm cho Lộ gia bối rối.

Vất vả lắm Lộ gia mới đồng ý vụ hôn nhân này, người nhà họ Lương tuyệt đối không cho phép cô ấy xuất hiện phá hỏng.

Nguyên chủ bị ép nhốt ở Lương gia.

Thân thể cô ấy vốn đã bị thương, chưa được chữa trị tốt, căn bản không phải là đối thủ của những người Lương gia.

Người nhà họ Lương vì vinh quang do cô ấy "tử vong" mang đến, càng không chịu để cô ấy xuất hiện trước mặt người khác, dứt khoát giam cô ấy lại, mãi đến khi cô ấy chết...

Sơ Tranh nằm trong máy bay chiến đấu tiếp thu xong ký ức.

Sau khi cô nghe thấy "tiếng trở về chủ hạm" ấy, toàn bộ máy bay chiến đấu đã mất khống.

Cuối cùng giống như lúc này đây, cô nằm trong máy bay chiến đấu một mảnh hỗn độn, không thể động đậy.

Tuyến thời gian bây giờ, hẳn là lúc nguyên chủ phán đoán sai lầm, dẫn đến máy bay chiến đấu bị cuốn vào lỗ đen.

Lỗ đen ở thế giới này, đã không còn thần bí đáng sợ như vậy nữa.

Nó thường xuyên được sử dụng như lối truyền tống nhanh gọn.

Nhưng dựa theo lý thuyết, máy bay chiến đấu không đủ để xuyên qua Lỗ đen.

Nhưng không biết vì sao nguyên chủ lại an toàn xuyên qua lỗ đen.

Đương nhiên trước kia cũng không phải là không có ví dụ như vậy, dù sao lỗ đen mặc dù không thần bí đáng sợ như vậy nữa, nhưng cũng không hoàn toàn bị người ta khống chế.

Sơ Tranh cởi đai lưng quấn trên người mình ra, đẩy vật kim loại vặn vẹo biến hình bên người ra, dời ra cho mình chút vị trí rộng rãi.

Trên đùi bị vật kim loại rạch rách, lúc này đang chảy máu.

Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ, tìm kiếm hòm thuốc chữa bệnh, tìm từ bên trong ra một cái hộp nhỏ.

Khoa học kỹ thuật bây giờ đã đủ để làm vết thương nhỏ này khép miệng trong nháy mắt, nhưng đáng tiếc chính là... Đồ bị hư hại.

Không chỉ có đồ vật trong hòm thuốc chữa bệnh bị hư hao gần hết, những vật khác cũng không tốt hơn chút nào.

Trong chiếc máy bay chiến đấu này, trên cơ bản không có thứ gì có thể dùng...

Coi như ta xui xẻo!

Sơ Tranh kìm nén một hơi, động thủ cầm máu băng lại.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, tinh cầu bây giờ cô rơi xuống chính là một tinh cầu hoang.

Cần phải đợi ở đây một năm, mới có thể gặp được kẻ xui xẻo tiếp theo rơi xuống, sau đó rời khỏi nơi này.

Ai.

Đầu Sơ Tranh vẫn rất đau, không biết có phải bị đụng hư rồi không.

Nhưng bây giờ cô còn không thể nghỉ ngơi, trong máy bay chiến đấu này không an toàn, cô phải rời khỏi nơi này.

Máy bay chiến đấu bị biến hình nhiều chỗ, đằng sau cơ hồ bị đè dúm dó lại, Sơ Tranh mở một cái "cửa sổ" ra, cẩn thận leo ra.

Dưới đất là một mảnh hoang vu, ngay cả nửa gốc thực vật màu xanh lá cũng không thấy, mặt đất đều là đất cát, không khí khô hanh.

Lại nhìn về nơi xa, chính là một mảnh sương mù mông lung, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, sương mù trên viên tinh cầu hoang này có độc, sau khi hít phải sẽ không tạo thành thương tổn ngay lập tức, mà sẽ không ngừng làm tổn hại đến thân thể.

Đây cũng là nguyên nhân sau này thân thể nguyên chủ trở nên kém như vậy.

Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, vây xung quanh mình, ngăn chặn vũ khí.

Bây giờ ta phải làm gì?

Lang thang trên tinh cầu hoang?

Tìm cách sinh sống trên tinh cầu hoang?

Kiểu bắt đầu này khá thú vị nha.

Nhưng tinh cầu hoang cũng không có gì không tốt, lại không cần phá sản...

【  Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy suy nghĩ này của cô không tốt lắm. 】 Vương Giả cố gắng tìm cảm giác tồn tại.

"Ta cảm thấy rất tốt." Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.

【...】 Tốt chỗ nào! Từ bỏ thẻ người tốt sao?

Vương Giả ngoi đầu lên chơi xong, cũng không nói gì, có lẽ là bởi vì bây giờ nó cũng không có cách gì.

Sơ Tranh moi hết những thứ có thể dùng trong máy bay chiến đấu ra, moi được một nửa, lại nhớ đến không gian của mình còn không ít đồ, cô moi những thứ đồ chơi phế phẩm này làm gì?

Cho nên Sơ Tranh quăng đồ đi, cứ như vậy mà đi.

Cô đi hai bước, lại dừng lại, hít sâu một hơi, đau quá...

Nơi này không có ai, Sơ Tranh cũng lười kéo căng, chậm chậm chờ trở lại bình thường, khập khễnh đi lên phía trước, rất nhanh đã bị sương mù bao phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi