XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bà Lương than thở khóc lóc chỉ trích Sơ Tranh, nuôi một con sói mắt trắng, nhẫn tâm với người thân của mình như thế.

Trước đó lúc Sơ Tranh công khai với đoạn tuyệt quan hệ Lương gia, thì đã có một số người cảm thấy cô bất cận nhân tình.

Lương gia là người thân của cô, sinh ra cô nuôi dưỡng cô, sao sau khi trở về cô có thể một cước đá bay bọn họ ra ngoài như thế?

Bởi vậy cái video này vừa xuất hiện, dư luận hầu như đều nghiêng về phía bà Lương, ở trên tinh võng chỉ trích Sơ Tranh máu lạnh.

"Phó tham mưu Lương, sao cô còn nhàn nhã như thế hả?"

Đôn đốc Diêu như lửa đốt đến mông, lao từ một phòng họp ra.

"Nếu không thì sao?"

"Tin tức trên tinh võng cô vẫn chưa xem à?"

"???"

Sau khi cô và bà Lương tách ra thì trực tiếp tới căn cứ, làm gì có thời gian xem tinh võng gì đó.

Đôn đốc Diêu ấn mở tinh võng, đưa đến trước mặt cô: "Cô xem đi, cô tự xem đi."

Chuyện trong video, Sơ Tranh tự trải qua, nên quá rõ ràng nội dung của video này.

[ Nói thật, thế này có hơi quá đáng, dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô ta mà, sao có thể đối xử như thế? ]

[ Thế này không phải chính là nuôi một kẻ vô ơn bạc nghĩa sao? Lên như diều gặp gió, sau đó lại đá văng gia tộc ra, nuôi cô ta nhiều năm như vậy, còn không bằng nuôi một con thú cưng. ]

[ Như vậy mà còn là anh hùng liên minh à? Người nhà của mình cũng không để ý, về sau còn có thể để ý đến chiến hữu của mình không? ]

[ Nhưng mấy người cũng không nghĩ thử mà xem, Lương gia đã làm những gì? Lúc Lương Sơ Tranh trở về, Lương gia không biểu thị chút nào thì cũng thôi đi, chị gái cô ấy còn cướp người đàn ông của cô ấy, chuyện này có thể nhịn chắc? ]

[ Tôi cảm thấy cô ấy không sai, mấy người vốn cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra. ]

Có người bất bình cho Lương gia, cũng có người nói chuyện giúp Sơ Tranh.

Hai bên ngôn luận càng ngày càng quá khích, cuối cùng cũng đã rùm beng lên.

Sơ Tranh xem đại khái một lần: "Chỉ là việc này?"

"..." Chỉ là? Chẳng lẽ việc này còn chưa nghiêm trọng sao? Đôn đốc Diêu quan sát thần sắc Sơ Tranh: "Phó tham mưu Lương, cô... Không sao chứ?"

"Không sao." Rất tốt.

"..."

Đôn đốc Diêu hơi sợ, gặp phải việc này, ai có thể bình tĩnh như vậy? Sao cô lại giống như người trên tinh võng chỉ đang thảo luận ngày hôm nay thời tiết thật tốt vậy?

Sơ Tranh ấn mở trang cá nhân của mình.

Sau khi cô trở về trang cá nhân không có bất kỳ bài đăng gì mới, đám người trên tinh võng load lại, đột nhiên phát hiện động thái mới của Sơ Tranh.

Lương Sơ Tranh - Phó tham mưu của quân đoàn thứ năm: Vinh quang là của tôi, tôi muốn cho thì cho, không muốn cho thì không cho.

Đôn đốc Diêu vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ giải thích một câu, ai biết đi lên lại là một câu như thế.

"..."

Đôn đốc Diêu yên lặng giơ ngón tay cái với Sơ Tranh.

Trâu!

Sơ Tranh khiêm tốn gật đầu, đóng trang cá nhân lại, không quan tâm người trên tinh võng sôi trào lên nữa.

"Chuyện ngày hôm qua, những người kia đã khai chưa?"

"Chưa, bọn họ cứ một mực chắc chắn là bám theo nhầm người." Đôn đốc Diêu: "Xem ra bạn nhỏ của Uất gia kia gây ra phiền phức không nhỏ, đã xuất động cả lính đánh thuê của Tinh Tế."

Đuôi lông mày Sơ Tranh khẽ nâng lên, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.

Lính đánh thuê...

Đó không phải là lấy tiền làm việc sao?

Sơ Tranh muốn tự mình đi thẩm vấn một chút, kết quả bị đội tuần tra bên kia từ chối. Tất cả mọi người đều có chức trách của mình, muốn làm việc vượt khu, cũng phải đi theo quy trình.

Sơ Tranh không có cách nào, cuối cùng về lấy lệnh điều động, điều động toàn bộ những người kia đến căn cứ thẩm tra.

Đám người này mạnh miệng, chỉ cắn chết một lời.

Rõ ràng trước khi tới bọn họ đã thương lượng xong, sau khi bị bắt sẽ dùng cách gì ứng đối.

Nhưng mà...

Đối với Sơ Tranh mà nói, đều không phải là chuyện.

-

Uất gia.

Chủ mẫu của Uất gia đang đi qua đi lại trong phòng, bà ta nhìn trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhưng đáy mắt có lo lắng và lo nghĩ thật sâu.

Két ——

Cửa phòng bị người đẩy ra, chủ mẫu Uất gia lập tức nhìn sang: "Anh!"

Thái Anh Chân đóng cửa lại: "Em vội vã gọi anh như vậy làm gì, xảy ra chuyện gì?"

"Thời gian này em vẫn không liên lạc được với Chí Dương, lúc này thấy trong lòng bất ổn." Chủ mẫu Uất gia che ngực: "Nó có xảy ra chuyện gì không?"

Đoạn thời gian trước nó khăng khắng nói muốn ra ngoài chơi, bà ta cũng không trông coi được nó, con lớn rồi, thích thế giới bên ngoài, bà ta cũng có thể hiểu được.

Uất Chí Dương ra ngoài chơi đùa, có đôi khi mười ngày nửa tháng cũng sẽ không gửi tin tức cho bà ta, bà ta cũng không để ý.

Nhưng gần đây bà ta càng ngày càng lo nghĩ.

Luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.

"Em không liên lạc được?" Thái Anh Chân nghi hoặc: "Người bên cạnh Chí Dương cũng không liên lạc được sao?"

Chủ mẫu Uất gia: "Chính vì như thế nên em mới gọi anh tới."

Nếu bà ta có thể liên lạc với người bên cạnh Uất Chí Dương, thì cũng không trở nên vội vã như vậy.

Lúc trước không nên cho nó ra ngoài.

Thái Anh Chân nhíu mày: "Em đừng vội, có lẽ là đi đến nơi nào đó tín hiệu không tốt, anh nghĩ cách điều tra xem sao."

Chủ mẫu Uất gia gật đầu: "Anh, anh nhất định phải nhanh chóng điều tra, trong lòng em..."

Nói đến đây, chủ mẫu Uất gia lại cảm thấy không thở nổi.

Thái Anh Chân an ủi bà ta hai câu, bảo bà ta yên tâm, mình lập tức đi điều tra ngay.

"Anh." Chủ mẫu Uất gia lại gọi ông ta lại: "Còn một việc nữa. Chuyện của Uất Thì anh có nghe nói không? Mấy người tập kích nó bị quân đoàn thứ hai mang đi rồi."

"Hả?"

Thái Anh Chân còn chưa biết việc này.

"Em rể làm ra?"

Chủ mẫu Uất gia lắc đầu: "Gần đây nó rất thân cận với phó tham mưu Lương của quân đoàn thứ hai, là người kia đến đội tuần tra điều động người đi."

Thái Anh Chân trầm tư một lát, an ủi chủ mẫu Uất gia: "Yên tâm, việc này không tra được trên đầu chúng ta đâu."

"Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, Thái tiên sinh, Uất phu nhân, hai người thấy đúng không?"

Cửa lớn bị người đẩy ra, người bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, xếp thành hai hàng.

Ngoài cửa, cô gái đứng chắp tay, cho dù mặc quần áo bình thường, cũng không thể che hết khí chất tự phụ phát ra quanh người cô.

Chủ mẫu Uất gia khiếp sợ chỉ về phía cô: "Lương..."

Đằng sau có lẽ là vì khiếp sợ, không có thể nói ra được.

Thái Anh Chân cũng cực kỳ khiếp sợ, sao cô lại xuất hiện ở đây? Còn dẫn theo nhiều người như vậy?

Thái Anh Chân rất nhanh hoàn hồn: "Phó tham mưu Lương, cô thế này là có ý gì?"

"Tôi cũng muốn hỏi Thái tiên sinh có ý gì."

Thái Anh Chân nhíu mày: "Cô dẫn người xông vào Uất gia, còn hỏi ngược lại tôi có ý gì, phó tham mưu Lương, tôi không hiểu ý của cô lắm."

Ông ta ngăn chủ mẫu Uất gia ở phía sau, ra hiệu bà ta không cần nói.

Sơ Tranh vung tay, trong không khí lập tức ném ra hình ảnh.

"Mấy người này, Thái tiên sinh không xa lạ gì chứ?"

Thái Anh Chân đảo mắt qua mấy người trong hình ảnh, đáy lòng hơi lộp bộp, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm.

"Tôi không biết bọn họ."

"Ồ, không sao, bọn họ biết ông là được."

Thái Anh Chân giận dữ: "Phó tham mưu Lương, cô có ý gì! Tôi căn bản không biết bọn họ!"

Sơ Tranh tùy ý điểm lên không khí một cái: "Thái tiên sinh sai khiến kẻ tập kích Đế Đô Tinh, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, dựa theo luật bắt giữ."

Con ngươi Thái Anh Chân co rụt lại, kinh hãi hô lên: "Cô nói bậy bạ gì đó!"

Đầu ngón tay Sơ Tranh hướng lên, ra hiệu Thái Anh Chân tự nhìn.

Trên đó viết rõ ràng mấy chữ lệnh bắt giữ.

"Nói bậy! Tôi căn bản không làm!" Thái Anh Chân làm sao có thể nghĩ đến Sơ Tranh sẽ an bài cho ông ta một tội danh như thế: "Cô đang vu oan!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi