XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đây là chuyện riêng của tôi."

"Vậy cũng không nhất định."

Ánh mắt Sơ Tranh không chút e dè đối đầu với nguyên soái Kelly, người sau mỉm cười, thần thái tự nhiên bình thản.

Sơ Tranh bất động thanh sắc hỏi: "Nguyên soái có ý gì?" Còn có người đánh chủ ý lên thẻ người tốt sao?

Nguyên soái Kelly đứng dậy, đi đến trước cửa sổ thủy tinh, nhìn ra kiến trúc phía ngoài, đột nhiên bắt đầu cảm thán: "Chúng ta nghênh đón hòa bình bao lâu rồi?"

"..."

Chuyện này liên quan gì đến thẻ người tốt?

Sơ Tranh không lên tiếng, nguyên soái Kelly cũng không xấu hổ, tự mình nói tiếp: "Sắp hai năm rồi nhỉ? Trong hai năm qua, mọi người không cần lo lắng người thân của mình có ở lại trên chiến trường hay không, cũng không cần lo lắng chiến tranh thất bại..."

Sơ Tranh: "..."

Cho nên chuyện này liên quan gì đến thẻ người tốt?

Nguyên soái Kelly xoay người, giơ tay ấn trên mặt bàn hội nghị, trên không của bàn hội nghị lập tức có hình ảnh: "Xem cái này đi."

Sơ Tranh nhìn sang theo.

Đó là một tin nhắn viết bằng loại ngôn ngữ nhìn không hiểu.

Phía dưới có phiên dịch.

Sơ Tranh dùng hai giây xem xong toàn bộ tin nhắn.

"Đối phương chỉ cần Uất Thì, chỉ cần giao cậu ta ra, chúng ta có thể tránh khỏi chiến tranh. Phó tham mưu Lương, cho nên, tôi mới hỏi cô, cô và cậu ta có quan hệ như thế nào."

Ánh mắt nguyên soái Kelly am tường, không nhìn ra ý cụ thể của ông ta là gì.

Sơ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ: "Tại sao bọn họ lại muốn Uất Thì?"

"Không biết." Nguyên soái Kelly nói: "Chủng tộc này gần như là giống chúng ta như đúc."

Nguyên soái Kelly cũng vừa nhận được tin tức, trước đó ông ta chưa từng gặp chủng tộc này.

Thậm chí là trong tư liệu của tinh tế, đều không có ghi chép về bọn họ.

Hình như bọn họ đến từ vũ trụ xa xôi hơn.

Đây là kẻ địch mà họ không cách nào dự đoán được.

"Nếu là chủng tộc không có ghi chép, thì vì sao nhanh như vậy đã phiên dịch ra được nội dung tin nhắn?" Đùa ta à!

Nguyên soái Kelly: "Khi tin nhắn này gửi đến thì đã là như vậy."

Sơ Tranh: "..."

-

Sơ Tranh rời khỏi phủ nguyên soái, trên đường đi đều đang trầm tư, lãnh ý giữa hai đầu lông mày làm cho người ta sợ hãi, Trần Xuyên cũng không dám quấy rầy cô.

Nguyên soái Kelly có ý là giao Uất Thì ra, tránh đi cuộc chiến tranh này.

Dù sao dùng một người đổi lấy hòa bình của toàn bộ tinh tế, đây gần như là chuyện không cần phải nghĩ.

Nguyên soái Kelly nói với cô lời này, chỉ là vì động tác gần đây của cô làm cho nguyên soái Kelly chú ý.

Nếu như không phải vậy, thì ông ta căn bản cũng sẽ không thông báo cho cô.

Chờ kết quả cuối cùng đưa xuống, bọn họ sẽ trực tiếp mang Uất Thì đi.

Uất Thì...

Hắn có gì đáng để một chủng tộc khơi dậy chiến tranh?

Hay là Kelly đang lừa cô?

Nhưng ngẫm lại cũng không đúng, chuyện lớn như vậy, chỉ cần dụng tâm thăm dò, nhất định sẽ có tin tức, Kelly không nhất định sẽ lấy loại chuyện này ra đùa.

Như vậy mấu chốt của vấn đề vẫn là Uất Thì.

Sơ Tranh cảm thấy nếu như có ai biết rõ chân tướng, thì đó chắc là gia chủ của Uất gia—— Uất Thương Hải.

Sơ Tranh lập tức phân phó Trần Xuyên: "Đến Uất gia!"

-

Uất Thương Hải đối với Sơ Tranh không thể nói là có hảo cảm, cũng không thể nói là phản cảm, lúc này thấy cô tới cửa, có chút ngoài ý muốn.

"Phó tham mưu Lương, những chuyện có thể nói tôi đều đã nói, chuyện Thái Anh Chân làm..."

"Uất tiên sinh, hôm nay đến là có chuyện khác muốn hỏi ông."

Uất Thương Hải: "..."

Uất Thương Hải mời Sơ Tranh đến thư phòng.

"Phó tham mưu Lương có chuyện gì muốn hỏi?"

"Tôi muốn biết thân thế của Uất Thì."

"..."

Uất Thương Hải ngừng động tác châm trà, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, lại tiếp tục động tác trên tay.

"Sao phó tham mưu Lương lại muốn hỏi chuyện này?"

Sơ Tranh: "Uất Thì sẽ trở thành bạn đời của tôi, tôi cảm thấy cần phải tìm hiểu một chút."

Uất Thương Hải cũng nghe qua một số lời đồn bên ngoài.

Nói là phó tham mưu Lương và Uất Thì rất thân cận, ngày nào cũng đưa đón bất kể mưa gió...

Chỉ là quan hệ của hai người dường như cũng chỉ dừng bước ở đây, cũng không truyền ra tin tức đã tiến thêm một bước.

"Phó tham mưu Lương, ngài quyết định chuyện này, Uất Thì biết không? Đây là chuyện của hai người, không phải do một mình ngài định đoạt."

"Hắn sẽ biết."

Uất Thương Hải quan sát cô gái đối diện.

Trẻ tuổi như vậy mà đã làm phó tham mưu, quả thật không thấy nhiều.

Uất Thương Hải trầm mặc một lát, nói: "Năm đó cha mẹ Uất Thì giúp tôi không ít..."

Ấy là lúc Uất Thương Hải còn trẻ, ông ta còn chưa phải là người thừa kế của Uất gia.

Uất gia cành lá rậm rạp, bộ rễ khổng lồ.

Mấy anh em của Uất Thương Hải đấu đá gay gắt, cho dù ông ta không tranh đoạt, thì cũng không tránh được.

Lần kia ông ta tiến về một tinh cầu xa xôi, ai ngờ gặp phải tập kích.

Lần ấy là cha của Uất Thì, người thuộc chi thứ cứu được ông ta.

"Cho nên khi tôi biết được tình huống của Uất Thì không tốt lắm, tôi đã đón nó về. Năm đó nếu như không có cha nó, thì làm gì có Uất Thương Hải tôi của ngày hôm nay."

Câu chuyện của Uất Thương Hải rất hợp lý.

Nhưng điểm không hợp lý là...

"Cho dù là như vậy, thì ông cũng không cần phải mặc kệ con trai mình, coi Uất Thì là người thừa kế mà bồi dưỡng."

Nếu thật sự muốn báo ân, thì cho hắn một cuộc sống tốt, để tương lai của hắn vô ưu vô lo là tốt rồi.

Nhưng Uất Thương Hải lại cuốn hắn vào trong vòng tranh đấu.

Đây là vì tốt cho hắn, hay là đang hại hắn?

Uất Thương Hải: "Phó tham mưu Lương, chuyện ngài muốn biết thì tôi đã nói cho ngài biết, còn những chuyện khác, đây là chuyện riêng của nhà tôi, không phiền ngài quan tâm."

Uất Thương Hải đứng dậy tiễn khách.

"Phó tham mưu Lương, thật sự rất xin lỗi, tôi chỉ có thể nói cho ngài biết như vậy, chuyện còn lại không thể trả lời."

Uất Thương Hải hơi khom người, làm tư thế tiễn khách.

Sơ Tranh cũng không giận, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

"Uất tiên sinh, tôi muốn nhắc nhở ông một câu, có người đến tìm Uất Thì."

Uất Thương Hải đột nhiên gọi Sơ Tranh lại: "Ngài chờ một chút!"

Uất Thương Hải đuổi theo: "Ngài nói có người đến tìm Uất Thì, là có ý gì?"

"Uất tiên sinh nói cho tôi nghe chuyện tôi muốn biết, thì tôi sẽ nói cho ông biết tin tức tôi biết."

"..." Có lẽ Uất Thương Hải cảm thấy giao dịch này không có lời, lui lại một bước: "Vậy không làm phiền phó tham mưu Lương nữa."

"Nếu Uất tiên sinh thay đổi chủ ý, thì có thể tới Just tìm tôi."

-

Không có được tin tức gì hữu dụng từ chỗ Uất Thương Hải, nhưng rõ ràng Uất Thương Hải biết một số việc.

Sơ Tranh không chắc chắn Uất Thương Hải có thể tới tìm mình hay không.

Nhưng cô không nghĩ tới, tin tức nhận được trước, lại là tin tức Lộ Triệu Niên và Lương Niệm thành hôn.

Khoảng thời gian này Lộ Triệu Niên không đi tìm cô, không nghĩ tới lần nữa nghe thấy lại chính là tin tức y và Lương Niệm sắp thành hôn.

Sơ Tranh trừ cảm thán một tiếng kịch bản thế nào thì vẫn đi theo hướng ấy, ngoài ra không có cảm giác gì khác.

Có lẽ là bởi vì liên quan đến cô, nên chuyện này của Lộ Triệu Niên, quân đoàn thứ hai đều không có ai thảo luận.

Ngày hôn lễ, quân đoàn thứ hai cũng không có mấy người đi tham dự.

Lần trước xảy ra chuyện lớn như vậy, lần này hôn lễ tổ chức điệu thấp đi rất nhiều.

"Tiểu thư, xảy ra vấn đề rồi."

Trần Xuyên vội vàng đi vào.

Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút: "Uất Thì xảy ra chuyện gì?"

"Không phải Uất tiên sinh." Trần Xuyên lắc đầu: "Là Lộ gia."

"Ồ."

Sơ Tranh ngồi trở lại, hoàn toàn không có hứng thú.

Trần Xuyên lại rất tận tụy báo cáo: "Lúc hôn lễ sắp bắt đầu, Lộ Triệu Niên không thấy tung tích, mọi người đi tìm, phát hiện Lộ Triệu Niên nằm trong phòng nghỉ, hôn mê bất tỉnh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi