XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bộ Khinh đứng dậy muốn đi, Sơ Tranh kéo người về.

Dưới chân thiếu niên không đứng vững, trực tiếp ngã vào trong ngực Sơ Tranh.

Bộ Khinh hoảng hốt muốn đứng dậy, bị Sơ Tranh đè lại: "Đừng lộn xộn, ta xem vết thương của ngươi."

Sơ Tranh điều chỉnh tư thế ôm hắn, cầm cổ tay hắn, băng gạc hơi bẩn, phía trên thấm ra một chút vết máu.

Gỡ băng gạc ra, vết thương cũng không khép lại, ngược lại giống như đang chuyển biến xấu.

Lông mày Sơ Tranh cau lại: "Xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành thế này? Ai ức hiếp ngươi à?"

Bộ Khinh vội vàng lắc đầu, hắn khua tay, Sơ Tranh nhìn nhiều lần mới nhìn hiểu.

Chắc là chính hắn không cẩn thận đụng phải nước.

Băng gạc do chính hắn bọc lại, nhưng vết thương bên trong dính nước, cho nên chuyển biến xấu.

Sơ Tranh nhìn vết thương dữ tợn kia, tâm tình không tốt lắm, mặt lạnh xử lý sạch sẽ cho hắn, một lần nữa bôi thuốc, băng bó kỹ.

Sơ Tranh cầm cổ tay hắn, cúi đầu hôn lên trên băng gạc, thiếu niên kinh hoảng luống cuống nhìn cô, cuộn ngón tay lại, muốn rút ra.

Sơ Tranh lại vững vàng nắm chặt, cánh môi ấm áp rơi trên mu bàn tay hắn, giống như ráng chiều đỏ rực trên bầu trời, rơi vào trên da hắn, nóng hổi từng trận.

Bộ Khinh túm Sơ Tranh một chút, thấy cô liếc mắt qua, hắn lắc đầu với cô, sương mù trong đáy mắt như muốn dũng mãnh tràn ra.

Đừng như vậy, hắn rất bẩn.

Sơ Tranh lật mở lòng bàn tay hắn, lại hôn lên lòng bàn tay một cái, sau đó kéo tay hắn vòng qua eo mình, ôm lấy người.

"Thật sự không đi theo ta sao? Ta có thể cho ngươi cuộc sống rất tốt, tất cả những gì ngươi muốn đều sẽ có, suy tính thử xem."

Bàn tay Bộ Khinh rũ xuống trong không khí, nhưng trong lòng bàn tay nóng rực như lửa đốt, làm thế nào cũng không tắt được, ngọn lửa một đường đốt vào trong lòng hắn, huyết dịch khắp người đều đang sôi trào.

Gương mặt dán lên vị trí trái tim Sơ Tranh, hắn nghe thấy tiếng tim đập của cô.

Mỗi một cái đều trầm ổn hữu lực như vậy, giống như đang rót thêm lực lượng cho hắn.

Bàn tay hắn chậm rãi nâng lên, ôm lấy người trước mặt.

Nhưng hắn vẫn lắc đầu một cái.

Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Được, nhưng ngươi không thể trốn tránh ta."

Không muốn chạy là được.

Sơ Tranh biểu thị mình là một người tốt, rất dễ nói chuyện.

Thiếu niên chần chờ một lát, nhẹ gật đầu.

-

Bộ Khinh trở lại Chu gia, hắn trở về hơi trễ, người của Chu gia rõ ràng có ý kiến.

"Ngươi giặt quần áo sao mà giặt lâu thế hả? Ở bên ngoài lười biếng à?"

Bộ Khinh cúi đầu, lắc lắc đầu.

"Ngươi đừng cho là mình từng bị đưa lên miếu Thần Biển, là cảm thấy mình có gì khác biệt, thiếu gia bên kia gọi ngươi qua, ngươi..."

"Quản gia, tiểu nhân đi là được rồi." Có nô lệ đột nhiên chạy tới: "Tiểu nhân tìm được rượu thiếu gia thích nhất, muốn đưa qua cho thiếu gia."

Chu Phong thích rượu, người của Chu gia đều biết.

Đối với người có thể tìm được rượu ngon cho mình, dù là nô lệ, Chu Phong cũng ra tay rất xa xỉ.

Quản gia trầm mặc một lát: "Được, ngươi đi trước đi."

"Quản gia đi cùng tiểu nhân đi, không có quản gia, tiểu nhân có chút sợ hãi."

Nếu như hắn ta đi cùng, thì cũng sẽ có thưởng.

Quản gia nhìn nô lệ này thêm vài lần, trước đó sao không phát hiện hắn hiểu chuyện như thế chứ?

"Đi." Quản gia lười gây chuyện với Bộ Khinh: "Mau làm việc đi!"

Bộ Khinh cúi đầu, chờ hai người đi.

Hắn bắt đầu phơi quần áo trong chậu, vừa phơi được một bộ, thì nô lệ vừa rồi lại trở về.

"Ta giúp ngươi." Hắn ta chủ động qua giúp đỡ: "Ngươi bị thương mà, việc này ta giúp ngươi làm."

Bộ Khinh thấy kỳ quái vì hành vi của hắn ta, nhìn về phương hướng vừa rồi bọn họ rời đi.

Nghi ngờ có phải có người muốn cố ý chỉnh hắn không.

"Yên tâm, quản gia đi đưa rượu cho thiếu gia rồi, chưa được một lát thì không về được. Ngươi ngồi bên kia đi, để ta phơi."

Sau đó mặc kệ Bộ Khinh làm gì, nô lệ hắn không thân quen lắm này đều sẽ chạy đến giúp đỡ.

Dẫn đến Bộ Khinh phát hiện mình không có việc gì làm nữa.

Ngay từ đầu Bộ Khinh còn tưởng là trò mới của Chu Phong, nhưng mấy ngày trôi qua, hắn cũng không phát hiện có gì dị thường.

-

"Bên ngoài ồn ào cái gì thế?" Sơ Tranh mở cửa ra, hỏi vợ Trang Bình trong viện.

Vợ Trang Bình: "Hình như đã bắt được nô lệ trước đó chạy trốn."

Sơ Tranh: "..."

Chuyện cũng đã trôi qua khá lâu, mấy người kia trốn giỏi thế à?

Sơ Tranh vốn cho rằng chuyện này không liên quan gì đến mình là mấy, không nghĩ tới không bao lâu sau đoàn hải tặc bên kia đã tìm tới cửa.

Không nói lời gì bắt lấy vợ chồng Trang Bình rồi đi.

Lúc ấy Sơ Tranh không ở đó, cô trở về nghe thấy tin tức, vợ chồng Trang Bình đã bị bắt đi, chỉ còn lại bé con khóc đến thở không ra hơi trong sương phòng.

Trang Bình giúp cô xử lý không ít chuyện, tiêu tiền còn giỏi, trợ thủ tốt như vậy lại bị bắt, chuyện này có thể nhịn được à!

Hơn nữa bọn họ bị bắt cũng là vì cô.

Nô lệ bị bắt lại khai ra chuyện ngày đó, bọn họ miêu tả điểm đặc thù của Trang Bình, bị người ta nhận ra.

"Bạch nhãn lang."

Sơ Tranh chửi nhỏ một tiếng, ôm bé con khóc đến dữ dội, dữ dằn nói: "Ngươi khóc cái gì, cha mẹ ngươi còn chưa chết đâu."

Bé con khóc càng dữ hơn.

Sơ Tranh lấy ra một thỏi vàng cho nó, bé con im tiếng, ôm vàng nhét vào trong miệng, phát hiện là vàng nha, cũng không thể ăn được, sau đó lại bắt đầu khóc.

Sơ Tranh: "!!!"

Sơ Tranh hoảng đến một nhóm.

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc nó đói bụng.

"Mang ngươi đi tìm mẹ ngươi, đừng khóc."

Sơ Tranh ôm bé con đi ra ngoài, tiếng khóc của bé con tựa như chuông cảnh báo, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Đây là ai vậy?"

"Chưa từng thấy... Nàng đang ôm đứa bé nhà Trang Bình à?"

"Vừa rồi ta thấy nàng đi từ trong nhà Trang Bình ra, nàng có phải là người mà các đảo chủ bắt không?"

"!!!"

Trong tiếng nghị luận của cư dân trên đảo, Sơ Tranh trấn định đi đến trung tâm quảng trường trong đảo.

Vợ chồng Trang Bình bị treo trên quảng trường, nhìn qua còn chưa phải chịu bao nhiêu tội.

Bốn phía có không ít cư dân vây xem, chỉ vào vợ chồng Trang Bình nghị luận. Không ngoài mấy câu như vợ chồng Trang Bình to gan như thế, dám chứa chấp nô lệ chạy trốn.

Đại đảo chủ cầm lấy trường tiên từ tay thuộc hạ, hung hăng đánh xuống đất: "Nữ nhân kia ở đâu? Các ngươi nói ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng."

Trên mặt vợ Trang Bình không có nửa phần huyết sắc, run rẩy môi muốn mở miệng.

Trang Bình: "Đại đảo chủ, chúng ta thật sự không biết..."

Con của hắn còn chưa bị mang đến, bọn họ chứa chấp người bị phát hiện, tuyệt đối là một con đường chết.

Đại đảo chủ nói thả cho bọn họ một mạng, lời này căn bản không thể tin.

Bây giờ hắn không thể nói, không nói có lẽ cô nương kia nhìn vào điểm này, còn có thể cứu con hắn một mạng.

Nếu mình nói... Một nhà ba người lập tức sẽ mệnh tang hoàng tuyền.

Mặc dù Trang Bình sợ hãi, nhưng đầu óc vẫn còn rõ ràng.

"Vút!"

Trường tiên đánh vào người Trang Bình, Đại đảo chủ dùng bảy tám phần lực, Trang Bình cảm giác một roi này đã sắp lấy mạng mình rồi.

"Vút!"

Trường tiên lần nữa rơi xuống.

Nhưng mọi người cũng không nghe thấy âm thanh, trường tiên trong tay Đại đảo chủ giống như bị người ta cố định trong không khí.

Tràng diện vô cùng quỷ dị.

Tiếng nghị luận xung quanh đều ngừng lại.

Sau khi yên tĩnh lại, tiếng khóc non nớt liền lộ ra cực kỳ rõ ràng.

Người phía sau nhường ra một con đường.

Ở cuối cùng của đám người, thiếu nữ xách theo cái giỏ trúc, đang đi từ đầu kia tới, bên trong giỏ trúc là bé con gào đến hăng say.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi