Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Anh."
"Vì sao?" Sao lại không thể là cô chứ?
"Nhìn từ góc độ bắn lúc đó, thì chính là hướng đến anh."
Lúc ấy Giang Dã đưa lưng về phía cửa sổ, viên đạn đầu tiên rõ ràng bay về phía Giang Dã.
Cô mới là người vô tội!
Là cô!
Ánh mắt Giang Dã hơi lấp lóe, nhớ lại cảnh tượng lúc trước.
Giây lát, hắn buông mi xuống, hàng mi nhiễm lên một tầng ánh sáng ấm áp, tạo thành một cái bóng nhỏ trên mí mắt trắng nõn của hắn.
Giang Dã lấy điện thoại ra, nhìn tin tức ở trên, nhịn không được bật cười một tiếng.
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt không phải sợ đến choáng váng rồi chứ?
Giang Dã thu lại ý cười, trầm mặc ấn một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, mãi đến khi màn hình điện thoại ấn xuống mà không có phản ứng gì mới thôi.
Sơ Tranh ở bên cạnh đi dạo hai vòng: "Anh ngủ ở đây đi."
Giang Dã ngẩng đầu: "Còn cô?"
Sơ Tranh chỉ chỉ ghế sofa, cầm gối đi đến ghế sofa ngủ.
Vì thẻ người tốt, nhóc đáng thương chỉ có thể ngủ sofa.
Lỡ như lại có người lén lút đến giết hắn thì làm sao bây giờ?
"Thịnh tiểu thư, để một cô gái ngủ trên ghế sofa, tôi không làm được, cô ngủ..."
Sơ Tranh xoay người ấn hắn trở về: "Ngủ, đừng ồn ào."
Giang Dã: "..."
Hung dữ cái gì chứ!
Đèn trong phòng bị tắt, cả phòng lâm vào bóng tối.
Sơ Tranh còn chưa kịp đi, thì vạt áo liền bị giữ chặt.
"Bật đèn..." Thanh âm thiếu niên khàn khàn, nếu cẩn thận thì còn có thể nghe ra một chút âm rung.
"Anh sợ tối?"
"... Tôi chỉ là không quen." Giang Dã có chút khó chịu, có lẽ bởi vì có người ở đây, hơn nữa căn phòng vẫn còn chút ánh sáng yếu ớt, nên hắn cảm thấy không thích ứng lắm.
Sợ tối thì cứ nói sợ tối đi.
Có ai chê cười anh đâu.
Nhưng mà người xã hội đen thường hoạt động vào buổi tối, sợ bóng tối là thứ bệnh gì chứ?
Sơ Tranh bật đèn lên.
Giang Dã lập tức buông Sơ Tranh ra, hắn xoay người đưa lưng về phía Sơ Tranh.
"Ngủ ngon, Thịnh tiểu thư."
Sơ Tranh đứng một lúc, nhìn nhìn tóc Giang Dã, chậm chạp vươn tay...
Giang Dã dường như không phát giác được, Sơ Tranh lập tức bóp bóp trên đầu hắn hai cái.
Biểu cảm của Sơ Tranh lập tức nghiêm túc hơn.
Mềm mại.
Thật thoải mái.
Giang Dã hơi động đậy, dường như muốn quay đầu nhìn cô, Sơ Tranh lập tức thu tay lại: "Ngủ ngon."
Giang Dã quay đầu, Sơ Tranh đã chạy tới bên ghế sofa, trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại, ngủ trong 1 giây.
Hắn vươn tay sờ lên tóc.
Cô có bệnh gì thế?
...
Sơ Tranh vừa ngủ không bao lâu, liền cảm giác có người đến gần, sau đó ghế sofa nhỏ hẹp bị chen chúc.
Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người thiếu niên truyền tới.
Căn phòng đen kịt một màu, thiếu niên chen lên ghế sofa, ngón tay có chút bối rối tìm tòi bên hông cô, khi sờ đến tay cô, liền gắt gao giữ chặt.
Sơ Tranh: "??"
Làm gì đấy?
Đêm hôm khuya khoắt còn đi giành ghế sofa với cô sao?!
"Anh làm gì thế?"
Giang Dã không lên tiếng, đầu gác lên bả vai cô, chỉ thiếu đem toàn bộ người vùi vào ngực cô.
Sơ Tranh nhìn về phía trần nhà, trong phòng không có chút ánh sáng, cô chống đỡ thân thể, trở tay di chuyển theo ghế sofa tìm công tắc đèn.
Bị cúp điện?
Không phải chứ, loại khách sạn này, cho dù mất điện cũng sẽ có nguồn điện khẩn cấp.
Sơ Tranh bảo vệ sĩ đi xem một chút xem có chuyện gì xảy ra.
Vệ sĩ xuống hỏi khách sạn, khách sạn nói là đường truyền có vấn đề, vì không muốn làm ảnh hưởng đến khách hàng, nên cố ý sửa chữa vào lúc tối khuya thế này, có lẽ phải mất một tiếng đồng hồ mới xong.
Giang Dã ôm cô không lên tiếng, Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn, ngầm thừa nhận hành vi của hắn.
Sơ Tranh dịch vào bên trong một chút, nghiêng người ôm hắn.
Lúc đầu vốn là Giang Dã ôm Sơ Tranh, bây giờ lại biến thành hắn bị Sơ Tranh ôm.
Nhưng lúc này quá tối, Giang Dã cũng không dám so đo cái gì, nhắm chặt mắt lại.
Trên người Sơ Tranh có một cỗ mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt, làm Giang Dã dần dần thả lỏng.
Ngón tay Sơ Tranh men theo lồng ngực hắn, sờ đến phần bụng.
Giang Dã đột nhiên giơ tay, chặn cô lại.
"Tôi muốn xem miệng vết thương của anh." Sơ Tranh sợ lúc nãy hắn di chuyển lại làm vết thương nứt ra.
Giang Dã hơi chần chờ, rồi chậm chạp nới lỏng lực đạo, đầu ngón tay Sơ Tranh sờ sờ vùng gần vết thương của hắn, không có cảm giác ẩm ướt.
Sơ Tranh thu tay lại, thoải mái sờ sờ đầu hắn: "Ngủ đi."
...
Hôm sau.
Giang Dã vừa mở mắt ra liền nhìn thấy sườn mặt của Sơ Tranh, một tay cô đang bấm điện thoại, ánh sáng của màn hình điện thoại hắt lên đáy mắt.
Một tay khác khoác lên bả vai hắn, đầu ngón tay vuốt ve một chùm tóc của hắn.
Chỉ trong chớp nhoáng, Giang Dã thế nhưng lại cảm thấy năm tháng yên bình...
"Tỉnh?" Sơ Tranh để điện thoại xuống, con ngươi thanh lãnh nhìn về phía Giang Dã.
Giang Dã nghe thấy âm thanh của cô, nhịp tim đột nhiên gia tốc, hắn bỗng xoay người.
Sơ Tranh kéo hắn về: "Ngã."
Hơi thở của cô gái phun lên cần cổ Giang Dã, Giang Dã bị cô ôm với một tư thế rất mập mờ, lập tức tâm loạn như ma.
Tầm mắt hắn dao động, tránh khỏi cô, bối rối xuống đất, nhưng không tìm thấy giày, nên cuối cùng đành đi chân trần vào toilet, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh thoải mái nằm xuống giường.
Hai người thật sự rất chật chội.
...
Giang Dã đứng trong toilet, dùng nước lạnh rửa mặt.
Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ trong gương dính đầy nước, đáy mắt thâm thúy đè ép dục niệm nhàn nhạt.
Hai tay hắn chống lên bồn rửa mặt, hơi rũ mắt.
Nơi nào đó có biến hóa làm Giang Dã cực kỳ không thích ứng.
Buổi sáng có phản ứng là bình thường.
Cái này rất bình thường, mỗi một người đàn ông đều có.
Bình thường...
Bình thường...
Bình thường con mẹ nó chứ!
Giang Dã thở ra một hơi, trước kia hắn không có những loại suy nghĩ như vậy.
Nhưng từ khi gặp phải cô, hắn liền trở nên không bình thường.
"Mày hưng phấn cái gì chứ!"
Giang Dã nhịn không được giật Tiểu Giang Dã một cái.
Tức chết hắn.
...
Giang Dã từ trong toilet ra, Sơ Tranh vẫn còn nằm trên ghế sofa, nhưng cũng có vệ sĩ trong phòng, thấy hắn ra, vệ sĩ lập tức đi ra ngoài, khi đi ngang qua hắn, ánh mắt nhìn hắn có chút không đúng.
Ánh mắt kia...
Giang Dã cũng hình dung không ra.
Nhưng chính là không đúng.
"Trên bàn có bữa sáng." Sơ Tranh nói.
"Tôi phải về." Ánh mắt Giang Dã dừng ở hư không: "Cảm ơn ý tốt của Thịnh tiểu thư, chuyện tối hôm qua, sau khi tôi điều tra rõ ràng, sẽ cho Thịnh tiểu thư một cái công đạo."
Nếu hắn tiếp tục đợi, nhất định sẽ xảy ra chuyện!
Không thể đợi nữa!
Trên mặt Giang Dã không mang theo ý cười, chút lười nhác trên người cũng được thu liễm hoàn toàn, lúc này nhìn hắn có mấy phần khí thế của Giang gia.
"Người đã bắt được cho anh." Sơ Tranh chống thân thể ngồi dậy: "Ăn sáng trước đi."
Giang Dã bỗng nhiên ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh.
"Làm sao cô bắt được?"
Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: "Có tiền."
"..."
Sơ Tranh đi tới, kéo hắn ngồi xuống ghế: "Ăn sáng xong sẽ dẫn anh đi."
Bàn tay Sơ Tranh ấm áp, làm Giang Dã không được tự nhiên rút tay về.
Hắn ngước mặt nhìn bữa sáng không biết bao nhiêu người ăn mới hết trên bàn...
"Thịnh tiểu thư, cô mua bữa sáng của toàn thành phố này về đây à?"
"Không biết anh thích ăn gì, nên để bọn họ mua hết, anh nhìn xem thích ăn gì thì ăn."
Cô gái nghiêm túc nói.
Trên đầu ngón tay Giang Dã dường như còn lưu lại nhiệt độ trên người cô, làm Giang Dã không nhịn được siết chặt ngón tay.
Một lát sau, thiếu niên giương lên ba phần ý cười: "Thịnh tiểu thư, nếu tôi là một cô gái, thì nhất định sẽ bị cô làm cho cảm động."
Âm điệu hắn hơi chuyển: "Đáng tiếc tôi không phải."