Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
[ Chấm điểm phó bản: B]
[ Thông tin phó bản: 7]
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 74%. 】
Có thể là bởi vì Sơ Tranh xoát tiến độ của ngôn linh không đủ cao, nên chấm điểm rất thấp.
Sơ Tranh cũng không có cách nào, thứ đồ chơi kia nếu dùng với người khác thì chính cô sẽ bị phản phệ.
Lực lượng càng mạnh, cô chịu phản phệ sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Mẹ nó năng lực này đúng là hại người không lợi mình, cô cũng chỉ có thể sử dụng với thẻ người tốt mới không có phản phệ, có thể được B đã là không tệ rồi.
Vẫn là ta lợi hại!
Ừm!
-
Lúc tỉnh lại Sơ Tranh phát hiện mình nằm trong một cái quan tài.
Quan tài không đóng, bầu trời đen kịt như muốn áp xuống, trong không khí toàn là mùi máu và mùi thối rữa.
Nơi xa dường như có tiếng trống trận và tiếng chém giết.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hư không, ta ở đâu, ta là ai, ta đang làm gì.
Sơ Tranh nắm lấy mép quan tài ngồi dậy.
Một giây sau, cô đột nhiên nằm xuống lại.
Ta... XXXXX!
Quan tài chất đống trên vô số thi thể và quan tài, giống như một ngọn núi đơn độc, mà lúc này cô đang ở trên đỉnh của ngọn núi này.
Ở xung quanh "ngọn núi đơn độc" này, phân bố không ít loài thú mang theo khí tức màu đen.
Bọn nó đang tìm kiếm trên mặt đất, bên tai Sơ Tranh thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nhấm nuốt.
Ở vào tình thế như vậy, âm thanh ấy trở nên cực kỳ quỷ dị.
Hai tay Sơ Tranh giao nhau để trước ngực.
Mẹ nó ta đang ở đâu đây hả!
-
Cửu Châu Đại Lục chủng tộc phong phú, nhưng từ khi lịch sử bắt đầu ghi chép, Nhân tộc và ma thú chiến đấu qua lại không ngừng.
Bọn họ từng có những trận chiến quy mô lớn, cũng có thời kỳ hòa bình ngắn ngủi để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Bây giờ đang ở thời kỳ chiến tranh hỗn loạn.
Cửu Châu Đại Lục có linh khí có thể cung cấp cho con người tu luyện, những người này được mọi người gọi chung là tu sĩ.
Tu sĩ đông đảo môn phái, trong đó nổi danh nhất phải kể đến hai tông ba phái.
Nguyên chủ không biết thân nhân của mình là ai, từ khi bắt đầu biết chuyện thì đã lang thang, đào mệnh, trải qua cuộc sống ăn không no bụng, áo rách quần manh.
Mãi đến khi nàng gặp được sư phụ của nàng, được đưa vào Phá Ma tông.
Thiên phú của nguyên chủ không tính là cực tốt, nhưng nàng lại có thể trở thành đệ tử của trưởng lão tông môn Mạnh Vị Hàn.
Bao nhiêu người có thiên phú tốt, cũng không có được cơ hội như nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tưởng rằng vận khí mình tốt.
Sau khi vào tông môn, Mạnh Vị Hàn rất tận tâm tận lực dạy bảo nàng, còn tìm cho nàng không ít đồ tốt.
Làm cho các đệ tử trong tông môn ao ước hâm mộ không thôi.
Mạnh Vị Hàn sẽ mang nàng xuống núi trừ ma, sẽ mang nàng đi xem nỗi khổ của nhân gian, cũng sẽ tặng nàng kỳ trân dị bảo.
Thời gian tu luyện trong tông môn, nàng bỗng nhiên được nâng như công chúa.
Nhưng mộng đẹp đến đâu cuối cùng cũng sẽ tỉnh.
Mạnh Vị Hàn tốt với nàng như vậy, căn bản không phải vì xem nàng là đồ đệ.
Mà hắn ta muốn phục sinh một người.
Nguyên chủ chỉ là một vật chứa.
Trong lúc vô tình nguyên chủ biết được tất cả những chuyện đó, nàng cảm thấy như trời sắp sụp, nhưng mà nàng cũng không trốn đi.
Mạng của nàng là Mạnh Vị Hàn cứu.
Nếu như không có Mạnh Vị Hàn cứu nàng, thì có lẽ nàng đã sớm chết.
Nàng nguyện ý thành toàn cho Mạnh Vị Hàn.
Kế hoạch của Mạnh Vị Hàn rất thành công.
Nguyên chủ cho là mình cứ thế mà chết đi, nhưng nàng phát hiện không phải, nàng vẫn tồn tại.
Chẳng qua là lấy trạng thái linh hồn mà tồn tại.
Nàng nhìn thấy thân thể mình bị người khác chiếm dụng.
Nàng cũng nhìn thấy một Mạnh Vị Hàn khác biệt.
Nàng cảm giác được, trước kia dù Mạnh Vị Hàn tốt với nàng, nhưng luôn luôn cách một tầng gì đó.
Nhưng đối mặt với người chiếm dụng thân thể nàng, Mạnh Vị Hàn biểu hiện ra sự dịu dàng và nhớ nhung, đó là thứ mà nàng chưa từng thấy bao giờ.
Nguyên chủ phiêu đãng rất lâu, nhìn hai người này nồng tình mật ngữ, lòng như dao cắt.
Một ngày nào đó, nguyên chủ bỗng nhiên lâm vào bóng tối, đợi nàng tỉnh lại lần nữa, thì đang ở trong một thân thể lạ lẫm.
Nguyên chủ không biết chuyện gì xảy ra, vốn cho rằng có thể sống một lần nữa, nhưng không nghĩ đến, cũng không lâu lắm lại gặp Mạnh Vị Hàn và "chính nàng".
Bọn họ cố ý tới tìm nàng.
Chỉ dùng thân thể của nàng vẫn chưa được, còn phải luyện hóa linh hồn của nàng.
Nguyên chủ từng chết một lần, nàng không muốn chết nữa.
Nàng cầu xin Mạnh Vị Hàn buông tha cho mình, nể tình sư đồ nhiều năm như vậy.
Đáng tiếc...
Mạnh Vị Hàn cũng không buông tha cho nàng.
-
Sơ Tranh đờ đẫn nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, toàn kịch bản máu chó gì đây.
Cứ không thể cho ta một thân phận trâu bò.
Trực tiếp diệt thế gì đó được à?
【 Tiểu tỷ tỷ, đã diệt thế rồi thì còn cần cô làm gì? 】 Vương Giả yếu ớt lên tiếng.
"..."
Tuyến thời gian bây giờ, chính là khi thân thể nguyên chủ bị người khác chiếm cứ, nàng dùng thân thể người khác phục sinh lại.
Thân thể phục sinh này, quả thực chính là một... Thể tổng hợp của đủ loại tạp chứng nghi nan.
Trong cơ thể không chỉ có ma khí hỗn loạn, còn có các loại bệnh kỳ kỳ quái quái, thường thường nôn ra máu gì đó đều là bệnh vặt, không hoảng.
Nhưng lực lượng của thân thể này rất trâu bò—— Mang tính gián đoạn.
Ý tứ chính là: Có đôi khi lợi hại, có đôi khi yếu gà. Lúc nào lợi hại, lúc nào yếu gà, xem vận khí.
Đáng tiếc nguyên chủ cũng không kế thừa ký ức của thân thể này, không biết tình huống cụ thể của thân thể này như thế nào.
Ai.
Sơ Tranh thở dài.
Chó điên cướp thân thể cô, có phải nên đi cướp về không.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là... Nhét đầy bao tử.
Cô rất đói.
Sơ Tranh túm lấy mép quan tài, cẩn thận ngoi đầu lên, chỉ lộ ra hai con mắt, qua sát bên ngoài một hồi.
Những con ma thú phía dưới quanh quẩn không đi, tìm kiếm thức ăn trong phế tích do quan tài đắp lên.
Sơ Tranh vô cùng mờ mịt, cho nên vì sao thân thể này lại ở loại nơi này?
Còn nằm trong quan tài...
Sơ Tranh rụt về lại, quan sát quan tài cô nằm, không giống gỗ, có chút cảm nhận giống như đá, nhưng không giống lắm...
Sơ Tranh lại ngoi đầu lên, muốn nhìn xem quan tài phía dưới có giống cái của cô không.
Ai ngờ vừa ló đầu ra đã đối đầu với một đôi mắt lớn như chuông đồng, đen kịt giống như ngâm mực, mơ hồ có sương đen lưu chuyển.
X!
Sơ Tranh bị dọa đến mức dựa ra phía sau.
"Kẹt kẹt —— "
Quan tài nằm ngang trên đỉnh lắc lư.
Sơ Tranh giật mình trong lòng, túm lấy mép quan tài, giữ vững thân thể.
Quan tài lắc lư một cái, lại ngừng lại.
Nhưng mà Sơ Tranh nhìn con ma thú bên ngoài quan tài kia, móng tay đen thui như mực đâm trên quan tài.
"..."
Sơ Tranh cũng không kịp phản ứng, quan tài trực tiếp lật xuống dưới.
Sơ Tranh vung ngân tuyến ra, quấn lấy con ma thú bên ngoài quan tài, kéo mình ra ngoài.
Quan tài lăn lộn một đường, nện vào trong phế tích.
Bầy ma thú cúi đầu kiếm ăn bị âm thanh đó làm kinh động, dồn dập ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh yếu ớt.
Sơ Tranh vừa đứng vững: "..."
Bầu không khí chẳng biết tại sao lại có chút xấu hổ và trầm mặc kỳ lạ.
Vài giây sau, con ma thú ở chỗ cao nhất gầm nhẹ một tiếng, một giây sau, nó hơi cong người lên, bổ nhào qua phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "!!" Ta không thể ăn! Các ngươi không được qua đây!
Ma thú sao có thể nghe thấy tiếng hò hét trong nội tâm Sơ Tranh, coi Sơ Tranh là đồ ăn nhảy nhót tưng bừng, con nào con nấy vọt tới chỗ cao.
Con nào cũng muốn cắn cô một ngụm, nếm thử hương vị tươi ngon.
"Ngọn núi đơn độc" chất đống quan tài có không ít chỗ có thể đặt chân, Sơ Tranh giẫm lên những vật nhô lên kia, tránh khỏi công kích của ma thú.
Trong không khí thỉnh thoảng có ngân mang hiện lên, kéo những ma thú kia xuống khỏi "núi", nhanh như chớp lăn xuống, đụng đổ một đám ma thú.
Ma thú làm ra động tĩnh rất lớn, càng ngày càng có nhiều ma thú chạy từ cánh rừng bên cạnh tới.
Tràng cảnh kia tựa như ma thú công thành trong phim ảnh...
Chạy đi!
Sơ Tranh nhìn hai bên một chút, xác định không có ai, quả quyết chạy trốn.