XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh tắt loa đi, nhét vào trong ngăn tủ, giọng điệu lạnh như băng: "Anh còn muốn nhảy disco?" Nhảy disco trên mộ có chơi không!

"..." Hắn chỉ muốn hỏi là gì, sao lại là hắn muốn rồi?

Ti Tàng suy nghĩ một chút, cảm thấy giọng điệu của Sơ Tranh không đúng lắm, quả quyết nói: "Ta muốn đi ngủ, tắt đèn đi."

Nói xong trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại.

"..."

Mấy ngày nay Ti Tàng đều ngủ trên ghế sofa, hắn tình nguyện Sơ Tranh cũng không có cách nào, dù sao cũng là lựa chọn của chính hắn.

Nhưng Sơ Tranh vẫn đổi cho hắn một cái ghế sofa tương đối rộng rãi thoải mái.

Nuôi trẻ đại khái chính là như vậy đó.

Mặc dù tức gần chết, nhưng vẫn không nhịn được mà mua mua mua cho hắn.

Làm người thật sự rất khó, làm người tốt... Sơ Tranh thở dài, tắt đèn trở về phòng.

Ti Tàng đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng lại.

"Vương?" Đồ Lăng Thú vẫn còn ở trong lồng giật mình, đột nhiên ngồi dậy như thế rất dọa yêu đó.

Ti Tàng quay đầu: "Ngươi nói xem nhảy disco là gì?"

Đồ Lăng Thú: "..."

Sao nó biết được.

"Phế vật."

Ti Tàng mắng xong lại nằm xuống.

-

Sơ Tranh thì ngủ ngon, nhưng Hoa Diệp gần như một đêm không ngủ.

Mắt thấy fan hâm mộ mình vất vả lắm mới có được, sau video ấy thì lần lượt thoát fan hết.

Thời đại bây giờ có mấy người có thể là fan của bạn mãi.

Một khi bạn bị lộ ra tin tức trái chiều, thì họ sẽ lập tức vứt bỏ bạn, chuyển sang ủng hộ người khác.

[ Tôi ủng hộ cô như vậy mà cô dám lừa gạt chúng tôi, có còn chút lương tâm nào không. ]

[ Tôi còn chạy tới mắng Mộ Quỷ, kết quả là cô lừa chúng tôi. ]

[ Tại sao cô lại làm thế. ]

[ Mẹ nó chứ thích lâu như vậy đều cho chó ăn cả! ]

Hoa Diệp xanh mặt tắt điện thoại, ném điện thoại vào tường để phát tiết.

Bọn họ còn đòi cô ta giải thích.

Bây giờ cô ta có thể nói gì?

Video là thật, bây giờ cô ta nói gì cũng vô dụng...

"Mộ Quỷ... Tao không để yên cho mày đâu!" Hoa Diệp tức giận đập không ít thứ.

Trong gian phòng trống rỗng đột nhiên có âm thanh vang lên: "Tức giận không? Phẫn nộ không..."

Hoa Diệp lập tức cả kinh đổ đầy mồ hôi lạnh: "Ai!"

Hoa Diệp mới trải qua chuyện ở tòa lầu xây dở, đột nhiên nghe thấy giọng mà không thấy người, cô ta hoảng hốt cả người.

Chuyện trong tòa lầu xây dở ngày đó, thật ra cô ta cũng không nhớ rõ lắm.

Tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.

Giống như những chuyện trước đó cô ta trải qua đều là ảo giác.

Sau khi trở về cô ta cũng không phát hiện ra dị thường gì, cho nên cô ta cũng không nghĩ đến chuyện trải qua ngày đó nữa.

"Cô muốn báo thù không?" Giọng nói này cũng không khó nghe, ngược lại giống như tình nhân đang thì thầm.

Hoa Diệp dựa vào tường, ánh mắt tuần tra trong phòng.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Cô muốn báo thù thì ta có thể giúp cô."

"Báo thù..."

"Đúng, báo thù."

Báo thù...

Báo thù...

Đúng, cô ta muốn Mộ Quỷ phải trả giá đắt.

Là Mộ Quỷ làm cho mình biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay, cô ta nhất định phải chịu trách nhiệm.

"Tôi muốn báo thù, tôi muốn báo thù..." Trong mắt Hoa Diệp dần dần nhiều thêm một cỗ âm tàn.

Giọng nói trong phòng đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

-

Mới sáng sớm Sơ Tranh đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình bên ngoài, bực bội vùi đầu vào trong chăn.

Âm thanh vẫn đinh tai nhức óc như cũ.

A!!!

Thẻ người tốt muốn chết sao!

Sơ Tranh vén chăn lên, mang theo một thân khí thế hung ác mở cửa ra ngoài.

Ngoài cửa, người đàn ông ngồi xếp bằng trên ghế sofa, hai tay đặt trên đùi, lòng bàn tay hướng lên, hai mắt nhắm chặt.

Ngồi thiền?

Sơ Tranh nhìn quanh gian phòng một vòng, Đồ Lăng Thú nằm sấp ở một bên lồng, dáng vẻ như sống không còn gì lưu luyến.

Sơ Tranh tắt loa đi, đạp ghế sofa một cước: "Anh đang làm gì thế hả."

Người đàn ông mở mắt ra, liếc cô một cái: "Tu luyện."

"... Ồn ào như thế thì anh tu luyện cái gì?" DJ tinh sao?

"Tâm tĩnh thì tự nhiên sẽ yên lặng." Ti Tàng lại mở loa lên, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.

Sơ Tranh: "..."

Đến từ Yêu giới chính là không giống ha.

... Mi tu luyện cái mẹ gì chứ!

Thế giới này rõ ràng không có bất cứ thứ gì có thể tạo điều kiện cho mi tu luyện cả!

Sơ Tranh nhìn chằm chằm cái loa kia, suy nghĩ xem làm sao để đưa nó đi hủy thi diệt tích.

Sơ Tranh đi đến một bên lồng, lôi Đồ Lăng Thú ra sờ cho hả giận.

Đồ Lăng Thú cực kỳ đáng thương: "Ngươi ngươi ngươi... Còn muốn nhốt ta bao lâu nữa?"

Sơ Tranh sờ lông mấy lần, tâm tình bình phục lại một chút: "Mi chạy không?"

Đồ Lăng Thú: "Vương cũng ở nơi này, ta ta ta ta... Ta chạy đi đâu?"

Đồ Lăng Thú giơ móng vuốt thề, tuyệt đối sẽ không chạy.

Sơ Tranh cân nhắc mấy lần, đồng ý có thể thả nó ra, nhưng nếu nó chạy, bị cô bắt lại thì sẽ trực tiếp lột da nó.

Đồ Lăng Thú: "..."

Nhân loại thật hung tàn.

Muốn về Yêu giới.

Oa oa oa.

Không biết Ti Tàng tu luyện cái quỷ gì, nghe hơn nửa buổi sáng, hắn phải thấy may mắn vì giờ là ban ngày, các hàng xóm đều đi ra ngoài đi làm, đi học hoặc là đi mua thức ăn rồi.

Nếu không thì hắn làm trò như thế đã sớm bị giết đến tận cửa rồi.

"Bản vương cũng muốn cái này." Ti Tàng nghe nhạc xong, khi Sơ Tranh chơi điện thoại, đột nhiên chỉ vào điện thoại của cô.

Hắn đã suy nghĩ mấy ngày, hình như người ở đây đều có thứ đó.

Sau đó hắn mới biết được thứ đồ chơi này gọi là điện thoại, chứ không phải tay gà.

"Anh có tiền không?"

Ti Tàng nhíu mày: "Không phải ngươi có sao?"

Sơ Tranh nghiêng đầu đối đầu với ánh mắt Ti Tàng, nói rõ từng chữ: "Tiền của tôi liên quan gì đến anh?"

Ti Tàng: "..."

Vấn đề tiền này làm khó Yêu Vương đại nhân.

Hắn xách một bình nước đến chỗ cây non tưới cây, vừa tưới vừa suy nghĩ xem làm sao để kiếm tiền.

"Vương, ngài muốn dìm chết nó sao?" Đồ Lăng Thú ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nhìn cây non bị dìm nước, có chút đồng tình.

Ti Tàng thu tay lại, đặt bình nước lên trên bệ cửa sổ: "Làm sao để kiếm tiền?"

Đồ Lăng Thú: "..."

Ta chỉ là một con thú, hỏi vấn đề nghiêm trọng cao siêu này mà được sao?!

"Phế vật."

Đồ • phế • Lăng • vật • Thú: "..."

Ta chỉ là một con thú yếu ớt bất lực.

"Vương, chắc chắn cô ta biết." Đồ Lăng Thú vì muốn biểu hiện mình không phế vật, nên nghĩ kế cho Ti Tàng: "Ngài hỏi cô ta thử xem?"

Ti Tàng nhìn sang phía Sơ Tranh một chút, không tình nguyện lắm.

Hắn luôn cảm thấy cô ta sẽ giở trò xấu.

Ti Tàng vùng vẫy hai ngày, cuối cùng thật sự không nhịn được, chạy tới hỏi Sơ Tranh.

Sơ Tranh ngược lại không làm khó hắn: "Làm việc là có thể kiếm được tiền."

Yêu Vương đại nhân trở mặt ngay tại chỗ: "Ngươi lại bảo bản vương đi làm việc?!"

"Đây là thế giới loài người." Sơ Tranh chậm rãi nói tiếp: "Không phải Yêu giới của anh."

Ti Tàng: "..."

"Anh muốn kiếm tiền cũng được, làm việc trước đi, tôi sẽ cho anh tiền." Sơ Tranh cho Ti Tàng vị trí làm việc: "Bắt đầu làm từ việc nhà trước đi, thế nào?"

Ti Tàng trừng Sơ Tranh.

Ý kia chính là "ngươi nghĩ hay lắm".

Sơ Tranh không để tâm: "Anh từ từ suy nghĩ, lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý."

Ti Tàng gác hai chân lên bàn, ngồi ở trên ghế sofa, khí thế hung hăng ấn mở TV.

Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn, sau đó đứng dậy chạy ngay.

Yêu Vương bộc phát gầm thét: "Sơ Tranh, ai cho ngươi sờ đầu bản vương!!"

"Sờ cũng sờ rồi." Sơ Tranh đứng ở cửa phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Anh có thể đánh tôi à?"

Nói xong đóng sầm cửa phòng lại.

Ti Tàng: "!!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi