XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Dạ Mị bất tri bất giác dựa vào Sơ Tranh ngủ thêm một lát nữa, khi tỉnh lại lần nữa thì đã mười rưỡi.


Hắn mở mắt ra thì nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Sơ Tranh.


Vừa vặn là video của phim Tuyết Vực, không có âm thanh, im ắng mở như thế.


Dạ Mị không biết Sơ Tranh xem cái này làm gì, nhưng tự bản thân mình xem vẫn có hơi xấu hổ.


Cũng may Sơ Tranh phát giác được hắn dậy rồi, thoát ra ngoài.


"Đói bụng không?"


"Ừ... Có một chút."


Lúc này Dạ Mị mới phát hiện bên cạnh đặt bữa sáng... Đây chẳng phải là nói dì Kim từng đi vào sao?


Dạ Mị: "! ! !"


Lúc này Dạ Mị không muốn ăn bữa sáng gì nữa, hắn chỉ muốn tìm một chỗ để lẳng lặng mà thôi.


Dạ Mị chỉ ăn một chút.


"Không ăn nữa?"


Dạ Mị lắc đầu, nụ cười dịu dàng: "Muốn ăn trưa cùng cô, được chứ?"


Sơ Tranh cầm ngón tay hắn hôn một chút: "Yêu cầu của anh, đương nhiên được."


Trái tim Dạ Mị giống như bị đánh trúng, một hồi lâu sau, hắn cong đầu ngón tay lại: "Thu tổng, cô tốt với tôi như vậy, sau này tôi sẽ không muốn rời khỏi cô nữa đâu."


"Tại sao lại rời khỏi tôi." Sơ Tranh hơi híp mắt: "Anh muốn rời khỏi tôi?"


Dạ Mị: "Tôi không muốn rời khỏi cô, nhưng hiệp nghị của chúng ta..."


"Anh đã đọc mấy tờ cuối cùng chưa?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi.


"? ? ?"


Lúc ấy Dạ Mị căn bản không đọc kỹ phần hiệp nghị kia, chỉ biết là thời gian ba năm.


Cô cho hắn tài nguyên, mà hắn cần phải thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.


Sơ Tranh sờ sờ đầu đứa nhỏ ngốc: "Đọc cho kỹ một chút, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, cũng đừng suy nghĩ loại chuyện như vậy nữa."


Dạ Mị: "? ?"


Sơ Tranh cúi đầu nói bên tai hắn: "Đời này của anh đều chỉ có thể là của tôi."


Hơi thở nóng hổi phả xuống bên tai, giống như một đường đốt vào trong lòng.


-


Dạ Mị trở về phòng lấy phần hiệp nghị kia ra xem, hắn lật đến mấy tờ cuối cùng, nhanh chóng xem hết.


Đại ý của mấy tờ cuối cùng là thời gian ba năm phía trước chẳng qua là thời gian dùng thử, thời gian chân chính mà hắn ký là đến tận điểm cuối cùng của sinh mệnh, hắn đều thuộc sở hữu của cô.


Hắn lại đọc lại từ đầu một lần.


Phía trước xác thực không có điều khoản thời gian ba năm là kết thúc hiệp nghị.


Lúc ấy hắn đọc lướt quá nhanh, điều khoản bên trong rất nhiều, câu nào cũng viết cong cong quấn quấn.


Dạ Mị cầm hiệp nghị, hối hận không?


Không!


Hắn cảm giác được nội tâm mình sôi trào, hắn tình nguyện dùng cả cuộc đời mình để ở bên cạnh cô.


-


Dạ Mị thu thập lại tâm tình xong xuống lầu, trông thấy dì Kim đang bận rộn, Dạ Mị cũng không dám nhìn.


Dì Kim vẫn không khác gì thường ngày, cười chào hỏi hắn, Dạ Mị càng thấy xấu hổ hơn.


Dì Kim có kể với Sơ Tranh tối hôm qua vì sao hắn lại ở trong phòng cô không...


Lúc ấy hắn thật sự cho là cô sẽ không trở về.


Lúc đầu cũng không muốn ngủ, nhưng không biết vì sao lại ngủ thiếp đi.


Dạ Mị đương nhiên không dám hỏi dì Kim, làm như chuyện này không hề xảy ra.


-


Ăn cơm trưa với Sơ Tranh xong, anh Phi và xe Bạch Tẫn Ý phái tới gần như đến đồng thời với nhau.


Sơ Tranh đưa Dạ Mị lên xe, căn dặn anh Phi một câu: "Chăm sóc cho hắn thật tốt."


"Ngài yên tâm." Anh Phi làm một dấu tay OK.


Dạ Mị hạ cửa sổ xe đằng sau xuống, Sơ Tranh quay đầu, ra hiệu hắn tới gần một chút.


Sơ Tranh cúi đầu nhẹ nhàng trằn trọc trên môi hắn một lát: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."


Dạ Mị hơi chần chờ: "Không có việc gì thì không thể gọi sao?"


"Không..." Sơ Tranh khẽ chuyển lời nói: "Anh muốn gọi thì gọi." Dù sao cũng không nhất định ta sẽ có thời gian nhận.


Giữa lông mày Dạ Mị nhiễm lên ý cười, cả người tinh thần phấn chấn, cực kỳ loá mắt.


Sơ Tranh nhịn không được lại cúi đầu cách cửa xe dây dưa với hắn một lát.


Anh Phi ở phía trước không dám nhìn, mãi đến khi Sơ Tranh lên xe, anh Phi mới thở phào.


"Cậu và Thu tổng đang yêu đương sao?" Anh Phi nhìn kiểu gì cũng không thấy đây là trạng thái bao nuôi đâu.


Dạ Mị lắc đầu: "Không có."


"Nhưng tôi thấy hai người..." Khắp nơi đều tràn ngập bong bóng màu hồng đó! !


"Anh Phi, chúng ta sắp trễ rồi." Dạ Mị nhắc nhở anh ta.


"Đậu!"


Anh Phi mắng một tiếng, vội vàng nổ máy xe.


Anh ta cũng không muốn bị Kim Lân Khai dùng ánh mắt giết người trừng đâu.


Đến nơi, Kim Lân Khai trực tiếp đưa một chiếc điện thoại đến: "Đây là Thu tổng tặng cậu?"


Dạ Mị nhìn vào điện thoại, là bài Weibo hắn đăng sau khi xóa sạch tất cả Weibo lúc trước.


"Vâng... Sao thế?"


"Xem bình luận đi."


[ Mọi người có từng nghe nói đến hoa hồng Devotion không? ]


Bình luận này nằm ở trên cùng.


[ Thôi tôi nói giá với mọi người luôn cho rồi, chỉ một bó lớn tầm bằng trong hình thôi thì đã không thấp hơn 1 triệu USD rồi. ]


Đây là bình luận thứ hai.


Bởi vì hoa này là loại sản phẩm mới, hoàn toàn không bán ra bên ngoài, nhưng từng nhận được giải thưởng lớn của quốc tế.


Hơn nữa người nuôi trồng còn chưa tìm được phương thức nuôi trồng số lượng lớn, nghe nói chính họ cũng không có nhiều.


Bó hoa trong bức ảnh này cũng chỉ định hình được tương đối nên giá tiền đều là đánh giá sơ qua.


Người bình luận này bởi vì cũng làm bên nghề này nên vừa vặn từng thấy.


[ Giả à? Làm gì có hoa đắt như vậy? ]


[ Hoa này nhìn quả thật có chút không giống... ]


[ Cho nên nếu như lầu trên nói là sự thật, vậy thì hoa này là ai tặng? ]


[ Tôi vượt tường tìm kiếm một vài cuộc thi về phương diện này, thật sự tìm được loại hoa này, nhưng không có giá cả, chỉ là loại hoa này được hạng nhất, xem ảnh nè. ]


[ Tình cảm chân thành... Tôi chỉ muốn biết, hoa này là ai tặng! ! ]


[ Dù là tên hay là ngụ ý, hoặc là mức độ quý giá, đều không phải thứ mà người bình thường tặng được đâu! ]


Dạ Mị nhìn mấy bình luận này, hắn cũng rất ngơ ngác giống như đám dân mạng này.


"Em không biết hoa này quý giá như vậy." Lúc ấy hắn cầm nó quả thật cảm thấy không giống hoa hồng bình thường lắm.


Nhưng nghĩ hoa hồng nhiều chủng loại như vậy, nên hắn cũng không nghĩ nhiều.


Hiển nhiên Kim Lân Khai cũng không nghĩ tới, nếu không thì anh ta cũng sẽ không share bài.


"Cậu có bất hòa với người nào không?" Kim Lân Khai hỏi: "Chuyện này xử lý không tốt sẽ xảy ra vấn đề."


"..."


"Lật Lâm!" Anh Phi trả lời thay Dạ Mị: "Cậu ta luôn đối phó với Dạ Mị, một thằng vô ơn bạc nghĩa!"


"Lật Lâm?" Kim Lân Khai nhíu mày.


Lật Lâm cũng là nghệ sĩ của giải trí Diệu Quang, tài nguyên rất tốt, nghe nói sau lưng hắn ta có người.


Sao hắn ta lại có bất hòa với Dạ Mị?


Kim Lân Khai: "Sao cậu lại đắc tội với cậu ta?"


Dạ Mị muốn giải thích một câu: "Anh Kim, A Lâm..."


Anh Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Dạ Mị! Cậu muốn bị cậu ta hố chết à? Nếu như cậu ta lợi dụng chuyện này công kích cậu, thì cậu còn chưa kịp nổi tiếng đã chết yểu rồi!"


Anh Phi quay đầu nói với Kim Lân Khai: "Quan hệ của Lật Lâm và Dạ Mị tôi khó mà nói được, nhưng họ không hợp nhau, Lật Lâm luôn muốn chỉnh Dạ Mị, nếu như không có cậu ta thì Dạ Mị đã sớm nổi tiếng rồi!"


"Hơn nữa phần lớn tài nguyên của Lật Lâm đều cướp từ tay Dạ Mị!" Thằng vô ơn bạc nghĩa! !


Lật Lâm không chỉ giơ tay đòi những tài nguyên của Dạ Mị.


Mà còn quấy nhiễu những bộ phim khác mà Dạ Mị nhận.


Nếu như không phải Lật Lâm cản trở từ đó, thì cho dù không có những tài nguyên Sơ Tranh cho, Dạ Mị cũng có thể nổi tiếng.


Kim Lân Khai: "..."


Kim Lân Khai cũng không biết trong này có ân oán tình thù gì, nhưng nghe có vẻ khá là phức tạp.


Khi anh ta đến, Thu tổng cũng không nói với anh ta việc này mà.


*


Ừm, hoa hồng phía trên là tui nói bừa á ~


Được rồi, cầu tấm vé tháng như thường ngày đêy ~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi