XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Không có Dịch Lê ở công ty, công việc của Ứng Chiếu dần dần ổn định, thu nhập cũng thẳng tắp tăng lên.

Mỗi tháng nộp tiền thuê nhà cho Sơ Tranh phi thường đúng giờ.

Sơ Tranh muốn mượn chuyện này làm chút gì cũng không có cơ hội.

Mà oắt con cũng lớn lên rất nhanh, đảo mắt đã có thể tự lung la lung lay đi được rồi, câu đầu tiên nói được là ba ba.

Ứng Chiếu cũng không cố ý dạy nó gọi Sơ Tranh thế nào, đột nhiên một ngày nào đó oắt con vô sự tự thông, tự biết gọi ma ma.

Đối với chuyện này, phản ứng của Sơ Tranh rất bình thường.

Nhưng buổi tối đã tặng cho oắt con một miếng ngọc.

Cho dù Ứng Chiếu không hiểu ngọc, thì cũng biết chắc chắn thứ đồ chơi ấy có giá trị không nhỏ.

Oắt con rất thích những thứ "đồ chơi" mà Sơ Tranh tặng nó, chẳng thèm ngó tới đồ Ứng Chiếu mua cho.

Ứng Chiếu: "..."

Chuyện này làm sao mà được!

"Em đừng nuông chiều nó như vậy, sẽ làm hư nó đấy." Ứng Chiếu vừa thu dọn đồ của oắt con, vừa nói chuyện với Sơ Tranh.

"Em vui lòng."

[ Anh quản được sao? Rảnh rỗi quản rộng à! ]

Ứng Chiếu yếu ớt nói: "Đó là con trai anh..." Sao mà không quản được?

"Nhưng anh là của em." Của anh chính là của em! Giúp em tiêu ít tiền thì làm sao!

Ứng Chiếu khẽ mở môi, nhưng không nói ra được lời gì để phản bác.

Dù sao khoảng thời gian này, tất cả những phản đối của hắn gần như chẳng có hiệu quả gì.

-

Nửa năm sau.

Hội sở Bách Duyệt.

Một người đàn ông đi qua đi lại trước cổng hội sở, có vẻ hơi sốt ruột, trán đổ đầy mồ hôi.

"Vu tổng, nếu không ngài vào trong ngồi một lát đi?" Trợ lý bên cạnh hơi bận tâm.

"Ngồi gì mà ngồi, tôi có tâm trạng mà ngồi được à?" Tâm tình Vu tổng rất táo bạo, xác nhận lại với trợ lý: "Cậu chắc chắn đã hẹn rồi chứ?"

Trợ lý vội vàng nói: "Vu tổng, tôi thật sự đã hẹn rồi... Có lẽ là trên đường bị kẹt xe nên mới chậm trễ, ngài đừng nóng vội."

Vu tổng không ngừng nhìn đồng hồ.

Nhưng càng nhìn càng lo nghĩ.

Trợ lý cũng có chút không nhìn được: "Nếu không tôi gọi điện thoại hỏi một chút?"

Vu tổng đi hai bước, vừa định đồng ý với đề nghị của trợ lý, thì thấy có xe tới.

Trông thấy biển số xe, con ngươi Vu tổng sáng lên.

Nhưng một giây sau vẻ mặt Vu tổng lại hơi cứng đờ.

Ông ta nhìn lầm rồi à?

Vu tổng theo bản năng nhìn trợ lý của mình.

Trợ lý cũng mờ mịt như Vu tổng.

Vì sao cô còn mang theo một đứa bé nữa!!

Đứa bé khoảng hơn một tuổi, nằm trên vai cô gái, trong tay cầm một cái chong chóng, đang quay phần phật.

Không biết vì sao, bọn họ cảm thấy chong chóng kia hơi chói mắt.

Chờ cô gái đi tới, Vu tổng và trợ lý cuối cùng cũng biết vì sao cái chong chóng đó lại chói mắt.

Trên đó như khảm kim cương vỡ, không biết là thủy tinh hay là gì, ánh nắng chiếu vào, rực rỡ chói mắt.

"Vu tổng." Sơ Tranh gọi một tiếng, giọng điệu lãnh đạm lại lễ phép: "Chậm trễ chút thời gian, đợi lâu rồi."

Hôm nay Ứng Chiếu vốn được nghỉ, hắn ở nhà trông bé.

Nhưng ai ngờ công ty hắn có việc gấp, gọi hắn đến công ty, cho nên Sơ Tranh chỉ có thể mang theo oắt con ra ngoài.

"Không... Không, tôi cũng vừa đến." Vu tổng lấy lại tinh thần: "Mời ngài vào bên trong? Mau dẫn đường đi."

Trợ lý bị Vu tổng đẩy một cái, vội vàng đi phía trước dẫn đường.

Đằng sau Sơ Tranh còn có mấy người đi theo, Vu tổng cũng không dám thất lễ.

Phòng bao rất yên tĩnh, Vu tổng không ngờ tới sẽ có một đứa bé, trong lúc nhất thời cũng không biết sắp xếp thế nào.

Sơ Tranh ngược lại cũng không để tâm, sau khi đi vào thì để oắt con dưới đất, cho nó tự lắc lư tản bộ trong phòng.

Vu tổng chưa từng thấy ai đi bàn chuyện làm ăn lại mang theo đứa bé lớn như vậy.

... Cô còn có cả con rồi!!

Vu tổng cố gắng trấn định lại, bắt đầu nói chuyện với Sơ Tranh: "Yêu cầu ngài nói chúng tôi đều có thể đáp ứng, chỉ là tiền này..."

Sơ Tranh: "Ký hợp đồng thì tiền sẽ đến sổ sách."

Vu tổng thở phào: "Vậy là tốt rồi. Vì tôi đang cần gấp số tiền đó để quay vòng, xin Phong tiểu thư hãy tha lỗi."

"Ừ."

Vu tổng ký hợp đồng xong, gần như chỉ một giây sau, ông ta đã nhận được tin nhắn tiền tới tài khoản.

Trái tim treo trong lòng Vu tổng lập tức rơi xuống.

"Ma ma."

Giọng nói bập bẹ của đứa trẻ nhỏ vang lên, oắt con nằm sấp bên cạnh Sơ Tranh: "Uống nước."

Sơ Tranh không hề dao động: "Tự uống."

Oắt con cào cào tóc mình: "Ma ma đút."

Sơ Tranh hơi cúi người, đối mặt với oắt con, chậm rãi nhấn rõ từng chữ: "Không có cửa đâu."

Vu tổng: "..."

Oắt con mếu máo: "Mách ba ba."

Sơ Tranh giơ một tay đè đầu nó lại: "Con dám!"

Oắt con càng mếu máo dữ hơn, trong mắt đã có nước mắt, dáng vẻ như tùy thời muốn khóc rồi.

Vu tổng rất hiểu chuyện, rót một chén nước đưa tới trước mặt oắt con: "Bạn nhỏ, nước đây này."

"Không uống." Oắt con nghiêng đầu đi.

Vu tổng: "..."

Oắt con lại chậm rãi quay lại, nhìn Vu tổng một chút, mềm giọng nói: "Ma ma không cho uống nước người khác cho."

Vu tổng: "..."

Sơ Tranh: "Không cần phải để ý đến nó."

Vu tổng: "..."

Vu tổng càng không mò ra Sơ Tranh có ý gì.

Oắt con này từ cách ăn mặc đều được tỉ mỉ chọn lựa.

Sao bây giờ lại nhìn như bị ghét bỏ thế này?

Oắt con biết đại khái Sơ Tranh sẽ không nuông chiều nó, rời khỏi ghế dài, lung la lung lay đi sang một bên khác.

Đi đến một nửa oắt con tự đặt mông ngồi xuống.

Nó quay đầu nhìn Sơ Tranh, một lát sau lại quay đầu, tự mình chống đất đứng dậy.

Oắt con đi đến trước mặt một người, tự tìm kiếm trong cái túi mà người kia mang theo.

Một hồi lâu sau móc ra một bình sữa, mở nắp bình sữa ra, bắt đầu hút chụt chụt.

Nó trực tiếp ngồi dưới đất, hút xong thì thở dài một hơi thật dài, dáng vẻ đó giống y như một ông cụ non vậy.

Vu tổng: "..."

Vu tổng vốn còn muốn mời Sơ Tranh đi ăn cơm, nhưng Sơ Tranh mượn cớ từ chối, dẫn oắt con đi ra khỏi phòng bao.

Sau khi ra ngoài, Sơ Tranh phân phó người phía sau: "Anh tìm công ty trang trí, trùng tu lại toàn bộ tòa nhà vừa mua đi."

"Vâng, ngài định trùng tu sạch sẽ rồi bán ra sao?"

"Không bán ra."

"???"

"Cho thuê."

"..." Ngài không sao đó chứ?

Loại khu vực đó, loại phòng ở đó, ngài lại cho thuê?

Phòng ở lúc trước anh ta mua, dùng để cho thuê anh ta còn có thể hiểu được.

Nhưng chuyện này thì anh ta thật sự không hiểu nổi.

Đương nhiên anh ta hiểu hay không cũng không quan trọng.

Anh ta chỉ cần làm tốt chuyện mà bà chủ này giao phó là được.

"Rầm —— "

"Cô đi đường kiểu gì vậy!"

Giọng nói hơi bén nhọn của phụ nữ vang lên trong hành lang.

Sơ Tranh theo bản năng nhìn sang bên kia.

Một người mặc trang phục của nhân viên phục vụ đang rất hoảng sợ, dưới đất là một chai rượu vỡ vụn.

Nhân viên phục vụ không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Người phụ nữ kia nổi giận đùng đùng: "Cô có biết đôi giày này bao nhiêu tiền không? Cô xem cô làm thành kiểu gì rồi đây?"

Sơ Tranh đột nhiên bất động, người phía sau cô tất nhiên cũng không dám thúc giục, dồn dập nhìn sang bên kia.

Đại khái là phát giác được có người nhìn sang bên này, người phụ nữ kia cũng ngẩng đầu nhìn qua.

"Sơ Tranh?" Phương Thốn Di rất ngoài ý muốn, sao lại gặp được cô ở đây?

Tính ra đã lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau...

Từ sau sự kiện lần trước, cô ta và Trình Phục muốn tìm cô căn bản không thể tìm thấy người.

Cho dù chặn ở dưới chung cư cũng không gặp được cô.

Đương sự cũng không gặp được, bọn họ có thể làm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi