XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Hai người về trước đi."

Sơ Tranh bảo Tạ Thời và Mai Cơ mang Tần Không Minh đi trước, cô đi theo Tinh Tuyệt lên xe của hắn.

Vừa mới lên xe thì đã bị hắn ôm vào lòng, đổ xuống trên ghế ngồi bằng da.

Bóng đêm xuyên qua cửa sổ xe, chiếu rọi chút ánh sáng vào trong, mông lung mập mờ phủ kín không gian nhỏ hẹp.

-

Trong xe rất yên tĩnh, người đàn ông ôm Sơ Tranh không nói lời nào, hơi thở thở ra có chút nóng.

Sơ Tranh tránh khỏi hắn ngồi xuống: "Nói đi, sao mà biết em ở trên đó?"

"Là... Là xem giám sát nha." Tinh Tuyệt nhỏ giọng trả lời: "Nơi này là do tập đoàn anh khai phát."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh đi cửa chính vào nhà Cừu Duật, bên ngoài là khu vực công cộng, tất nhiên có thể quay được cô đi đâu, đi vào nhà ai.

Sơ Tranh: "Anh không thả thứ gì không nên thả trên người em đó chứ?"

Tinh Tuyệt mờ mịt: "Cái gì không nên thả?"

Sơ Tranh nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt ấy của Tinh Tuyệt, trầm mặc vài giây, lắc đầu: "Không có gì."

Tinh Tuyệt: "???"

Sơ Tranh: "Đưa anh về trước."

Tinh Tuyệt: "Ồ."

Trên đường trở về Tinh Tuyệt đều đang suy nghĩ thứ mà Sơ Tranh nói không nên thả là gì.

Đợi đến trang viên, Tinh Tuyệt hơi hoàn hồn, nhớ tới chính sự: "Bảo Bảo, em còn chưa nói với anh em ở trong nhà Cừu Duật làm gì."

Sơ Tranh mở cửa xe, ra hiệu hắn xuống xe.

"Trễ quá..."

Tinh Tuyệt mỉm cười, ngữ điệu ôn hòa nhu thuận: "Vậy chúng ta đi vào từ từ nói, anh không buồn ngủ."

"..." Không, em buồn ngủ!

Tinh Tuyệt nắm lấy tay cô, lắc lắc, giống như làm nũng: "Bảo Bảo, có được không."

Âm cuối bị cố ý kéo dài, nghe làm cho đáy lòng người ta run rẩy theo.

Sơ Tranh: "..."

Mẹ nó như này ai mà chịu cho nổi.

Cuối cùng Sơ Tranh vừa ăn khuya, vừa nói với Tinh Tuyệt chuyện liên quan tới Tần Không Minh.

"Chuyện này cũng có liên quan đến anh sao?"

"Có lẽ vậy." Sơ Tranh dừng một chút: "Lúc trước anh cũng bị sinh vật không biết tập kích, đối phương là trực tiếp muốn mạng của anh, chứ không phải muốn sống nhờ trên thân thể anh. Nhưng Tinh Sương thì không giống, đối phương muốn sống nhờ trong thân thể cô ta."

Tinh Tuyệt: "Hồ Thạc nói có lẽ có liên quan đến Lục Phong Trạch, nhưng không có chứng cứ trực tiếp."

Lục Phong Trạch...

Sơ Tranh cân nhắc lại: "Em nghĩ cách hỏi hắn ta xem."

Tinh Tuyệt không hiểu liền hỏi: "Nghĩ cách gì?"

Dưới tình huống không có chứng cứ, hoàn toàn không thể làm gì được đối phương.

Bây giờ trong tập đoàn đang đồn hắn mất trí nhớ, hắn còn phải bận bịu ứng phó với các loại thăm dò, không thể để cho người ta nhìn ra hắn mất trí nhớ.

Sơ Tranh giơ tay sờ đầu Tinh Tuyệt: "Tất nhiên là cách hay, anh không cần phải để ý."

Tinh Tuyệt nghiêng đầu xuống, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.

Từng câu từng chữ, từng lời cô nói hắn đều tin tưởng.

Giống như một loại bản năng đến từ sâu trong linh hồn.

Trong không khí giống như có thứ gì đó đang lan tràn, từng chút từng chút quấn chặt rồi mọc rễ nảy mầm trong lòng Tinh Tuyệt, nở ra những đóa hoa rực rỡ nhất.

Ngón tay Sơ Tranh trượt đến gương mặt hắn, Tinh Tuyệt giơ tay nắm chặt, khí tức ấm áp rơi vào trong lòng bàn tay cô.

Trong lòng bàn tay Sơ Tranh có hơi nóng, cô nhịn một chút, nhịn không được: "Có bẩn không chứ, anh đang ăn đấy."

"..."

"Bảo Bảo chê anh bẩn sao?" Trong đôi mắt trong suốt mơ hồ chứa mấy phần tủi thân.

Sơ Tranh: "..."

Trong nhà ăn rất yên tĩnh, người máy nội trợ không biết chạy đi đâu rồi, trừ ánh sáng trong phòng ăn, thì bốn phía đều giống như lâm vào trong bóng tối.

Đầu ngón tay Sơ Tranh dùng sức nắm chặt: "Tinh Tuyệt, đừng không có việc gì lại châm lửa."

Vật nhỏ châm ngòi thổi gió kiểu này là muốn mạng của cô sao?!

Quá đáng!

Lông mi Tinh Tuyệt run rẩy, khóe môi khẽ câu lên tạo thành một đường cong, giọng nói thanh nhuận chứa ý cười: "Bảo Bảo có thể làm bất cứ điều gì với anh nha."

Đáy mắt hắn như ẩn chứa gợn sóng mênh mang, đó là một loại mời gọi im ắng nào đó.

Tinh Tuyệt chống vào bàn, tới gần Sơ Tranh, khẽ nói bên tai cô: "Anh sẽ không từ chối em, vĩnh viễn sẽ không."

Sơ Tranh hít sâu, trấn định đứng dậy: "Em về đây."

Tinh Tuyệt giữ chặt cô, ngửa đầu nhìn cô: "Bảo Bảo không muốn làm chút chuyện quá đáng với anh sao?"

Sơ Tranh muốn, nhưng cô cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

Tinh Tuyệt không nhớ được gì cả.

Sơ Tranh rút tay về: "Đừng quậy, em đi trước đây."

Tinh Tuyệt lần nữa giữ chặt cô, trong giọng nói có chút cố chấp: "Anh không quậy, nhưng em không thể đi."

"???"

"Bảo Bảo, em xem, đã trễ lắm rồi, em về rất xa, không mệt sao?"

Sơ Tranh: "..."

Giữa lông mày xinh đẹp của Tinh Tuyệt nhiễm lên vẻ chờ mong và trông đợi: "Anh muốn sáng mai có thể ăn sáng cùng em."

Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Anh chuẩn bị gian phòng cho em rồi, còn chưa dẫn em đi xem qua đâu, em đừng đi được không?"

Tinh Tuyệt đã nói đến mức này, quả thật Sơ Tranh cũng không muốn giày vò nữa.

"Đừng quậy nha."

Mặt mày Tinh Tuyệt cong cong mỉm cười: "Được."

-

Gian phòng mà Tinh Tuyệt chuẩn bị cho Sơ Tranh ở ngay sát bên phòng hắn, độ lớn không chênh nhau là mấy.

Phong cách cả chỉnh thể thiên về hướng giản lược, phối màu hết sức thoải mái.

Tinh Tuyệt đưa Sơ Tranh đến gian phòng, không dây dưa nhiều, căn dặn cô vài câu rồi rời khỏi phòng.

Sơ Tranh không có hứng thú gì với gian phòng, rửa mặt xong trực tiếp đi ngủ.

Còn có một đống phiền phức đang chờ cô đi giải quyết đấy.

Sơ Tranh ngủ đến nửa đêm, cảm thấy không thích hợp, mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng người vô thanh vô tức đứng ở bên giường.

Sơ Tranh chịu đựng kinh hãi không nhảy dựng lên, nheo mắt nhìn bóng người kia.

"Tinh Tuyệt? Anh làm gì thế?"

Hơn nửa đêm không ngủ được, muốn hù chết ai vậy!

Giọng của Tinh Tuyệt rất thấp, còn mang theo chút giọng mũi: "Bảo Bảo, anh mơ thấy ác mộng."

Sơ Tranh chỉ nghĩ một chút là hiểu ngay.

Cô cũng không vạch trần hắn, chỉ nói: "Lên đây đi."

Tinh Tuyệt lập tức leo lên nằm xuống, kéo chăn che nửa gương mặt lại, hai tay nắm lấy mép chăn.

Sơ Tranh nghiêng người ôm lấy người, hôn lên trán hắn một cái: "Mơ thấy ác mộng gì?"

"Không nhớ rõ."

Mi nhớ được mới lạ, rõ ràng là muốn bò lên giường của ta!

Thật ra không cần phải thế, nói thẳng muốn ngủ cùng ta là được, ta lại không từ chối.

Sơ Tranh sờ mái tóc mềm mềm của hắn, miễn cưỡng phối hợp với màn diễn của hắn: "Không nhớ thì đừng cố nhớ nữa, mau ngủ đi."

"Ừ."

Trong bóng đêm Tinh Tuyệt khẽ cong khóe môi, lộ ra một độ cong vui vẻ.

-

Sau đó Tinh Tuyệt thật sự mơ thấy ác mộng.

Trong mơ hắn đứng trong một thế giới rất trống trải, màu sắc xung quanh đều đang phai đi, bị bóng tối bao phủ.

Mà Sơ Tranh cũng đang đi xa hắn, dần dần biến thành cái bóng hư ảo.

Hắn muốn giữ cô lại, nhưng làm thế nào cũng không bắt được, cũng không phát ra được âm thanh nào.

Loại cảm giác tuyệt vọng như sắp mất đi và bóng tối vô biên vô tận bao phủ hắn trong thế giới đó.

Dù cho hắn dãy giụa thế nào cũng không thay đổi được gì cả.

Có thứ gì đó đang kéo hắn chìm xuống trong bóng tối, cảm giác ngạt thở từng chút từng chút đè xuống.

Tinh Tuyệt bị bừng tỉnh.

Hắn thở dốc từng cơn, trên trán và sau lưng bao phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Giọng nói của Sơ Tranh vang lên bên tai: "Sao thế?"

"Bảo Bảo."

"Ừ." Sơ Tranh cảm giác người ôm mình đang run lên, muốn ngồi dậy: "Sao vậy?"

Tinh Tuyệt kéo người trở về ôm: "Không sao, anh không sao, ôm anh."

Sơ Tranh: "???"

Tinh Tuyệt không được người bên cạnh đáp lại, trong giọng nói cũng nhiễm lên mấy phần run rẩy: "Bảo Bảo, ôm anh đi."

Sơ Tranh lập tức ôm chặt người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi