XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Nhưng tiểu tỷ tỷ cũng bởi vậy mà có được một người bạn đời, ta cũng coi như là... Làm chuyện tốt mà? 】

Vương Giả nói đến phần sau, giọng cũng yếu xuống.

Bởi vì việc này mà nó còn bị phạt đó.

Sơ Tranh từ chối cho ý kiến: "Trả lời câu hỏi thứ nhất của ta."

【...】 Tiểu tỷ tỷ vẫn đáng sợ như vậy.

【 Đó là... luận văn tốt nghiệp của ta nha. 】 Vương Giả hắng giọng một cái, 【 Cái ta nghiên cứu chính là nền văn minh cấp thấp, liên quan tới chuyện sinh mạng thể ở nền văn minh cấp thấp, sau khi có được tiền tài vô hạn thì sẽ tạo ra chuyện gì nữa. 】

【 Trong những nghiên cứu lúc trước, đa phần đều không có cách nào tỉnh lại từ trong tiền tài ham muốn, cuối cùng làm lạc mất bản thân. 】

Sơ Tranh: "???"

Chỉ như vậy?

Chỉ như vậy?

Như vậy cũng giống như bạn dẫn một đám cơ bắp lực lưỡng đến rạp chiếu phim, người ta cho là bạn muốn cướp bóc, bị dọa sợ gần chết, kết quả bạn chỉ đến để xem phim mà thôi.

Mẹ nó mi viết cái luận văn mà còn cần vượt qua nền văn minh vũ trụ?

Mi đúng là da trâu mà!

【 Bây giờ nền văn minh cấp thấp đã không nhiều lắm, thế giới này của tiểu tỷ tỷ là ta vất vả lắm mới cướp được. 】

"... Cướp?"

【 Đúng thế, muốn thực nghiên cứu, thì cần phải cướp danh ngạch. 】

Vương Giả nói luận văn tốt nghiệp chỉ là sử dụng từ ngữ của thế giới này để hình dung, thứ bọn nó cần cũng không phải viết ra là được.

"..."

Sơ Tranh cảm thấy mình cần chậm rãi.

Tỉnh táo.

Nghiêm mặt!

-

Vương Giả giao lưu đơn giản với Sơ Tranh về chuyện liên quan tới "luận văn", và nền văn minh cao cấp trong vũ trụ.

Đương nhiên Vương Giả cũng chỉ có thể nói những chuyện mà mình có thể nói.

Rất nhiều thứ nó cũng không thể nói lung tung được.

【 Luận văn của ta đã hoàn thành, cho nên rất cảm ơn tiểu tỷ tỷ đã giúp đỡ ta. 】

Ha ha.

【 Bởi vì tiểu thư tỷ giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, tiểu tỷ tỷ có thể yêu cầu một nguyện vọng với ta, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của ta, ta đều có thể giúp cô hoàn thành. 】

Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, lập tức nói: "Giúp ta giải quyết sinh vật không biết gây sự phía sau."

Cô không hiểu thấu được tuyển chọn, cũng chưa nhận được sự đồng ý của cô.

Dựa vào cái gì mà phải khách khí?

【...】

【 Nơi này của tiểu tỷ tỷ đã tạo thành hệ thống sinh thái hoàn chỉnh, cho nên ta không thể giúp tiểu tỷ tỷ đối phó với những sinh vật bóng đó, chuyện này trái với pháp tắc vũ trụ... 】

"Chỉ với phế vật như mi, vẫn mãi không có tác dụng gì."

【...】

Nội tâm Vương Giả không chút gợn sóng, không hề để lời Sơ Tranh nói trong lòng.

So đo với cô, kẻ bị tức chết trước chắc chắn là mình.

【 Tiểu tỷ tỷ đổi cái khác đi... 】

Sơ Tranh cảm thấy mình đổi không được, phiền phức bây giờ của cô chính là cái này.

Những thứ khác đều không phải là chuyện.

-

Sơ Tranh không nói ra mình muốn cái gì, cuối cùng Vương Giả quyết định cho Sơ Tranh một khoản tiền.

Sơ Tranh: "..."

Cô thiếu tiền sao?

Cô thiếu sao -- Cô thiếu!

【 Vậy nhé tiểu tỷ tỷ, ta đi đây. 】

Giọng nói của Vương Giả dần dần đi xa.

【 Cuối cùng, ta có chuẩn bị riêng cho tiểu tỷ tỷ một món quà, hi vọng tiểu tỷ tỷ sẽ thích, tạm biệt cô. 】

Xung quanh khôi phục lại yên tĩnh, trong hư không là hình ảnh im ắng phát ra.

Người máy ngồi dưới đất trợn trắng mắt, miệng luyên thuyên không ngừng: "Rác rưởi gì vậy, còn nền văn minh cấp cao, ngay cả thực thể cũng không nhảy ra được, không biết xấu hổ."

"Hình như có hơi giống mi."

Người máy: "..."

Người máy che tim, ngã nhào xuống đất, một cánh tay run rẩy giơ lên, vươn về phía Sơ Tranh.

"Tại sao ngài có thể làm vậy với trái tim nhỏ của ngài, quá đau đớn, ngài sắp mất đi trái tim nhỏ của ngài rồi..."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm người máy: "Hóa ra lúc trước không phải mi lừa gạt ta."

Con hàng này thỉnh thoảng cứ nói nó là sinh mạng thể cao cấp, là sự tồn tại mà tất cả sinh mệnh trong vũ trụ đều phải ngưỡng vọng.

Cô vẫn luôn cảm thấy nó đang khoác lác.

Đương nhiên bây giờ cô vẫn cảm thấy nó đang khoác lác.

Nhưng nền văn minh vũ trụ khác có tồn tại... Con chó điên Vương bát đản kia không lừa cô.

Mẹ, hù chết người.

Sơ Tranh thở ra một hơi, mò xuống ngực, trấn an trái tim nhỏ vốn không hề có chút dao động nào.

Trong khoảng thời gian bị Vương Giả trì hoãn, bọn Liễu Trọng bên kia đã đánh nhau với những người kia rồi.

Điểm giao tiếp trên bản đồ không ngừng lấp lóe, có một điểm giao tiếp thật sự bị nổ tung, hình thành một vòng xoáy y như lỗ đen.

Sơ Tranh sờ cằm, vừa rồi vì sao cô lại không bảo Vương bát đản cho những điểm giao tiếp này mấy miếng vá nhỉ?

Nếu sinh vật không biết đến từ chỗ của nó, vậy thì chuyện này phải do nó quản, không phải thuận lý thành chương sao?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Sơ Tranh lại nghĩ tới pháp tắc vũ trụ mà Vương Giả nói.

Nó phế vật như vậy, có lẽ cũng không vá được miếng vá nào.

Sơ Tranh thở dài, quả nhiên chuyện của mình thì vẫn phải tự mình làm.

Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Sơ Tranh ném Vương Giả ra sau ót, nhìn về hình ảnh trên hư không.

Đám người làm "nổ" điểm giao tiếp kia thực lực cũng không tệ, không dễ đối phó.

Chỉ là đầu óc có chút không linh hoạt lắm, chỉ biết đánh vào chính diện.

Sơ Tranh đang hỏi Liễu Trọng đã tìm được chất dẫn làm Linh trị cộng hưởng nổ chưa, thì yêu cầu trò chuyện của Tô Đề Nguyệt đột nhiên nhảy vào.

Liễu Trọng bên kia nói: "Không có, không nhìn thấy bọn họ dùng cái gì, chính là đột nhiên nổ..."

Tô Đề Nguyệt bị từ chối yêu cầu, lại gửi đến tiếp.

Lặp đi lặp lại, không dứt.

Kiểu như nếu cô mà không nghe thì sẽ gọi mãi.

Sơ Tranh không thể nhịn được nữa, bảo Liễu Trọng chờ một chút, kết nối thông tin.

"Làm gì? Đêm hôm khuya khoắt anh bị điên à?"

"Sơ Tranh tiểu thư, xem tin tức."

Bên phía Tô Đề Nguyệt rất loạn, dường như đang ở trên đường phố, tiếng thét chói tai phá vỡ màn đêm.

Người máy mở kênh tin tức ra.

Trong kênh tin tức, đang phát một tin tức lâm thời khẩn cấp, nửa tiếng trước, một đám người vốn đã đi ngủ, đột nhiên đi ra phố, lấy các loại tư thế kỳ quái mà tự sát.

Thời gian nửa tiếng, đã diễn biến thành đêm hội tự sát cuồng hoan cỡ lớn.

Giọng nói của Tô Đề Nguyệt lần nữa vang lên: "Sơ Tranh tiểu thư, nhìn thấy chưa?"

"Rồi." Sơ Tranh rất lãnh đạm: "Cho nên?"

"Những người này đều không bình thường, nhưng bọn họ đều không bị sống nhờ, chuyện này không..."

"Tô Đề Nguyệt, tôi phải bận rộn chuyện của tôi, không có thời gian quan tâm đến bọn họ."

"Sơ Tranh tiểu thư..."

Sơ Tranh cúp máy.

Trong kênh tin tức, một người đang nhảy từ trên lầu xuống, khiến cho đám người thét lên chói tai.

Âm thanh ấy xuyên qua màn hình truyền tới, mơ hồ có hơi bén nhọn.

Sơ Tranh gọi điện qua cho Tinh Tuyệt.

Một hồi lâu sau Tinh Tuyệt mới nhận, giọng nói mang theo chút giọng mũi, mơ hồ gọi một tiếng: "Bảo Bảo?"

"Lát nữa em qua đón anh."

"Hả?" Tinh Tuyệt hơi tỉnh táo lại một chút, "Sao thế? Bảo Bảo nhớ anh sao?"

Hôm nay hắn bị Hồ Thạc ngăn đón, không đi đến chỗ Sơ Tranh.

Sơ Tranh căn dặn hắn: "Ngoan ngoãn đợi ở đó, không được đi đâu cả."

Cúp điện thoại, Sơ Tranh đứng dậy bực bội đá cái ghế một cước, cực kỳ khó chịu lên lầu.

Cô đi vào căn phòng nhỏ rất tối kia, lục tung trong đó một trận, ôm một cái rương ra.

-

Tinh Tuyệt vắt áo khoác trên vai, đứng ở ngay cổng trang viên, xe của Sơ Tranh vừa đến, hắn lập tức chui lên xe.

"Bảo Bảo."

Sơ Tranh quan sát hắn từ trên xuống dưới: "Xem tin tức chưa?"

"Đêm hôm khuya khoắt mà xem tin tức làm gì?" Tinh Tuyệt không hiểu: "Xảy ra chuyện gì à?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi