Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc ấy hắn rất tức giận, chưa nói được hai câu là lấy lý do bận công việc rồi cúp máy.
Mà cô thì sao?
Đến tận bây giờ mới xuất hiện.
Còn bày dáng vẻ như "chưa từng xảy ra chuyện gì cả", hắn có thể không tức giận sao?
Nhưng mà hết lần này tới lần khác cô căn bản không để tâm "dỗ dành", mình đã rất không có cốt khí hết giận rồi.
"Anh cố ý chuẩn bị?"
"Ừ." Tinh Tuyệt cười.
Sơ Tranh hơi chần chờ: "Em chưa từng đón sinh nhật."
Vấn Tiên Lộ không có ai biết sinh nhật cô, cô cũng không muốn nói chuyện với những người khác về những chuyện này.
Cho nên cô hoàn toàn không có cảm giác gì với ngày này.
Tinh Tuyệt: "Nhưng anh muốn đón sinh nhật cùng Bảo Bảo, mỗi một năm sau này, anh đều muốn."
"Mỗi một năm..."
Tinh Tuyệt kiên định gật đầu: "Ừ, Bảo Bảo không muốn sao?"
Xung quanh vẫn đen kịt một màu, ngay cả chùm sáng kia cũng biến mất, chỉ còn lại bó hoa trong tay Tinh Tuyệt đang phát sáng.
Trong ánh sáng trắng mông lung, Sơ Tranh nhìn về phía người đối diện.
Cô hỏi: "Anh thật sự muốn ở bên cạnh em sao?"
Tinh Tuyệt gật đầu không chút do dự: "Đương nhiên."
Sơ Tranh trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Rất buồn tẻ."
"Ở cùng Bảo Bảo sao lại buồn tẻ được?" Tinh Tuyệt cười rất vui vẻ, "Chỉ cần ở cạnh em, mỗi một giây phút đều có ý nghĩa."
Ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu ra hào quang trong đôi mắt đen nhánh kia.
Sơ Tranh giơ tay nhận lấy bó hoa đó: "Anh tự quyết định, về sau không được hối hận."
"Tuyệt đối không hối hận."
-
Trong phòng còn chuẩn bị rất nhiều thứ, Tinh Tuyệt kéo màn cửa ra, tất cả mọi thứ đều hiện ra trước mắt cô.
Rất nhiều thứ đều chưa thấy bao giờ, nhìn cũng không giống như thứ sinh trưởng ở nơi đây.
Tinh Tuyệt nói là lấy trong phòng thí nghiệm ra, bao gồm cả bó hoa mà cô đang cầm.
Sơ Tranh: "..."
Thật sự an toàn sao?
Những vật này chỉ là xinh đẹp, không có tác dụng khác, rất an toàn.
Nếu không thì Tinh Tuyệt không dám đưa cho Sơ Tranh.
Tinh Tuyệt cũng không muốn tặng cho Sơ Tranh cái gì thực dụng, bởi vì cô có vẻ cũng không thiếu thứ gì cả.
Vậy thì tặng cho cô những thứ xinh đẹp hiếm lạ đi.
"Bảo Bảo..."
"Ừ?"
"Muốn ban thưởng."
Sơ Tranh nể tình hắn chuẩn bị hao tâm tổn trí như thế, phê chuẩn vụ ban thưởng này.
Tinh Tuyệt đè Sơ Tranh trên tấm thủy tinh hôn, màn cửa màu trắng bên cạnh bay múa, trong không khí tỏa ra mùi thơm ngọt nhàn nhạt.
Mây trắng nơi chân trời bay bay, thời gian giống như trôi chậm lại.
-
Tinh Tuyệt từ chối đi làm, cũng làm một đống lửa trại trên bãi đất trống ở trang viên.
Người tham dự: Tinh Tuyệt, Sơ Tranh, Hồ Thạc.
Vì sao Hồ Thạc lại ở đây?
Còn không phải nghe nói Tinh Tuyệt trốn việc, trợ lý lâm thời như hắn lập tức chạy tới bắt người hay sao.
Tinh Tuyệt có chút bài xích những người khác, trợ lý trước đó đều bị hắn sa thải cả.
Trợ lý không biết mình đã làm sai điều gì, ngày bị sa thải đã khóc như một đứa trẻ.
Tinh Tuyệt mặt lạnh rất đáng sợ, trợ lý cũng không dám hỏi.
Cuối cùng vẫn là Hồ Thạc sắp xếp công việc cho trợ lý lần nữa.
Bây giờ Hồ Thạc là trợ lý thật luôn rồi.
"Sơ Tranh tiểu thư, cô giúp tôi khuyên nhủ tiên sinh với." Cả thể xác lẫn tinh thần của Hồ Thạc đều mỏi mệt: "Bảo tiên sinh nghiêm túc đi làm được không?"
"Không."
Sơ Tranh lạnh lùng từ chối.
Hồ Thạc: "..."
Nửa giờ sau, người tham dự có biến động ——
Tinh Tuyệt, Sơ Tranh, Hồ Thạc, ông cụ Tinh gia, quản gia, Tinh Sương.
Ba người đằng sau là cùng đi, không biết tới làm gì... Dù sao cuối cùng cũng gia nhập vào.
Ông cụ Tinh gia vẫn là dáng vẻ hòa ái kia, nói chuyện với Tinh Tuyệt, cũng nhìn ra được là thật sự quan tâm hắn.
Trước đó Sơ Tranh còn tưởng rằng ở Tinh gia Tinh Tuyệt là một "cô nhi", lúc này xem ra cả nhà này đều rất quan tâm đến vị thái tử gia này.
"Sơ Tranh tiểu thư."
Ông cụ đột nhiên gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh đứng dậy đi qua, cũng không kiêng kị gì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tinh Tuyệt, giơ tay nắm chặt tay hắn: "Tinh lão gia."
Ánh mắt ông cụ Tinh rơi vào trên đôi tay giao nhau của hai người: "Chắc Tiểu Diễn làm phiền cô nhiều rồi."
Sơ Tranh sửng sốt một chút, một lát sau nói: "Không có, hắn rất hiểu chuyện."
Ông cụ Tinh: "..."
Sao lại có một loại cảm giác kỳ quái nhỉ?
Tinh Sương ở bên cạnh mắt trợn trắng: "Cái từ hiểu chuyện này có thể xứng với anh tôi sao?"
Toàn bộ Tinh gia, người biết gây chuyện nhất không phải là hắn thì ai nữa?
Cũng chỉ có khoảng thời gian này mất trí nhớ...
Ông cụ giơ tay ấn đầu Tinh Sương giống như ấn con gà: "Sơ Tranh tiểu thư sẽ không nói lung tung."
Lời phản bác của Tinh Sương bị ép nuốt về.
"Hai người tới làm gì vậy?" Thái độ của Tinh Tuyệt không tính là lãnh đạm, nhưng cũng không tính là thân mật.
"Ghé thăm cháu một chút." Ông cụ cười ha hả: "Người một nhà chúng ta cũng đã lâu rồi không tụ tập với nhau."
Tinh Tuyệt mím môi không nói, chuyên chú nắm ngón tay Sơ Tranh.
Ông cụ đã tự quyết định, Tinh Tuyệt cơ bản không đáp lời, sắc mặt căng đến lãnh đạm.
Tinh Sương từng thấy dáng vẻ của Tinh Tuyệt ở trước mặt Sơ Tranh, lúc này không nhịn được mắt trợn trắng.
Đối với người nhà mình thì lãnh đạm như vậy.
Ngược lại nhìn con cọp cái kia lại cười giống như đóa hoa...
Tinh Sương đang oán thầm, đột nhiên đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
Tinh Sương bị dọa đến rụt cổ, chuyển đến sau lưng ông cụ Tinh, chỉ lộ ra nửa người.
Tinh Sương làm đà điểu không bao lâu, lại nghiêng đầu nhìn qua.
Sơ Tranh đứng dậy đi đến bên cạnh cái bàn, đang chậm rãi ăn.
Tinh Sương đảo mắt một vòng, cọ tới.
Tinh Sương không dám áp quá gần, trực tiếp chuyển đến đối diện cái bàn: "Này... Chuyện tự sát khi trước cô có biết nội tình gì không?"
Chuyện này phía trên nói là do virus, nhưng những người như bọn họ có các mối quan hệ và tình báo của mình.
Nhưng cũng không biết rõ ràng chi tiết.
Tinh Sương có một loại trực giác, rằng cọp cái này chắc chắn biết.
"Làm gì?"
"... Tò mò, hỏi một chút." Nếu cô ta biết được thì không phải có thể lợi hại khoe khoang rồi sao!
"Dựa vào cái gì mà phải nói cho cô biết?"
Tinh Sương ưỡn ngực: "Cô ở bên anh trai tôi, sau này tôi chính là em chồng của cô!"
Sơ Tranh: "..."
Tinh Sương vì khí thế, lại ưỡn ngực lên.
Như cong công kiêu ngạo xòe đuôi.
"Trẻ con không nên hỏi những chuyện không nên hỏi."
"... Ai là trẻ con!" Tinh Sương giận: "Tôi hai mươi hai rồi đấy?!"
"Ồ."
Tinh Sương: "..."
Cô ồ cái gì chứ.
Cuối cùng Tinh Sương cũng không dám cứng với Sơ Tranh, không nghe ngóng được chuyện mình muốn biết, cũng chỉ đành xám xịt chạy đi tìm Hồ Thạc.
Hồ Thạc: "..."
Hôm nay hắn không nên tới đây mà.
Hồ Thạc cũng tò mò: "Nhị tiểu thư, hôm nay ngài và ông cụ tới làm gì vậy?"
"Thăm anh ấy chứ làm gì." Tinh Sương cầm một xâu thịt nướng cắn một cái, lại đưa tới: "Hơi nhạt, thêm chút muối."
Hồ Thạc chịu mệt nhọc thêm muối: "Thăm tiên sinh?"
"Đi ngang qua nha, vừa cùng ông nội ra ngoài, đi ngang qua nhìn bên này thấy mấy người ở trên bãi cỏ, cho nên mới vào."
Hồ Thạc: "..."
Thật sự đi ngang qua à.
-
Sơ Tranh vẫn cảm thấy ông cụ Tinh sẽ có tiết mục giơ gậy đánh uyên ương, nhưng mà hai lần gặp gỡ, ông cụ này đều chưa từng đề cập đến chuyện này.
Giống như rất yên tâm khi đứa cháu trai mất trí nhớ của mình ở bên cô vậy.
Sơ Tranh đoán không ra suy nghĩ của ông cụ này.
Trên tiệc lửa trại này, trừ Tinh Tuyệt ra, thì những người khác cũng coi như rất vui vẻ.
Tinh Tuyệt chỉ muốn chơi với một mình Sơ Tranh, ai biết nửa đường lại có nhiều người giết đến như vậy.