XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Nó là em trai mày, mày nói xem có liên quan đến mày không? Tao thừa biết mày có tiền, mày đừng có ở đó mà giả vờ với tao, mau đưa tiền đây cho tao."

Giọng điệu của bà Hứa như đang ra lệnh, nghe được làm Kỷ Thành khẽ nhíu mày, cực kỳ phản cảm.

Hắn cũng không biết rõ gia cảnh của Sơ Tranh.

Trường học đồn đại đủ thứ loạn thất bát tao, thật thật giả giả, không có cách nào phân biệt được.

Nhưng cô có thể tùy thời tùy chỗ lấy tiền ra, chắc là không tệ...

"Tiền của tôi thì liên quan gì đến bà."

"Mày là con gái của tao, tiền của mày không phải là tiền của tao à?" Bà Hứa nói như đó là điều đương nhiên.

Ngữ khí Sơ Tranh lạnh lẽo: "Lúc bà ngược đãi tôi, sao không cảm thấy tôi là con gái của bà đi."

Quần chúng vây xem bến phía thở hốc vì kinh ngạc.

Bị người ngược đãi mà có thể nói đến... thẳng thắn hùng hồn như thế?

Thật xin lỗi, quần chúng vây xem thực sự không tìm được từ ngữ nào tốt hơn để hình dung nữa.

"Mày nói hươu nói vượn cái gì thế, ai ngược đãi mày!" Bà Hứa vẫn còn cần mặt mũi, gầm thét: "Mệt gần chết cho mày ăn cho mày mặc, tạo điều kiện cho mày đi học, mày còn muốn thế nào nữa?"

Kỷ Thành muốn nói chuyện mấy lần, nhưng đều bị Sơ Tranh kéo lại, cô chụp lấy cổ tay hắn, cuối cùng lại kéo lòng bàn tay hắn, liếc mắt nhìn hắn, ý bảo không cần hắn lên tiếng.

Kỷ Thành hơi siết chặt tay cô, im lặng đứng bên cạnh cô.

Bà Hứa chỉ vào Sơ Tranh: "Nha đầu chết tiệt kia, tao nói cho mày biết, đừng tưởng là tao không biết mày làm gì bên ngoài, những số tiền kia từ đâu mà tới, nếu hôm nay mày không lấy tiền ra, thì tao sẽ làm cho mày đẹp mặt."

"Tiền của tôi từ đâu tới?" Sơ Tranh hỏi đến nghiêm túc.

Khắp khuôn mặt vàng như nến của bà Hứa tràn đầy ác ý: "Mày được người ta bao nuôi ở bên ngoài, những số tiền kia không phải đều là của mấy gã đàn ông kia cho à, mày lấy ra chút tiền cứu em trai thì chết ai?

Sơ Tranh: "..."

Vương bát đản mi mau xem đi, có người đem vị trí của mi an bài cho người khác ngồi kìa.

【 Tiểu tỷ tỷ, bây giờ cô phun tào thích hợp sao? 】

Nếu không thì? Xử lý bà ta sao? Có thể chứ?

【...】 Cô vẫn nên tiếp tục phun tào đi.

Bà Hứa vẫn tiếp tục líu lo không ngừng: "Không phải mày ngủ với bọn họ một giấc là có tiền rồi à? Sao mày lại không có lương tâm như thế chứ, tao nuôi mày lớn đến chừng này dễ dàng lắm chắc?!"

Sơ Tranh: "..."

Thật ồn ào, muốn làm rơi bà ta.

Thân thể này dù sao cũng là con gái của bà ta, bà ta nói như vậy mà có thể nghe được sao?

Không phải nguyên chủ bị nhặt được chứ!

Trọng nam khinh nữ thật sự có thể đến nước này sao?

Ở trước mặt người ngoài, mà có thể nói ra những lời như vậy, những lời này đã hủy hoại hết thảy trong sạch của một người con gái mất rồi.

May mà nguyên chủ đã chết, bằng không thì không chừng sau này còn bị bọn họ bán đi.

Bà Hứa vừa nói ra những lời này, quần chúng vây xem lập tức bùng nổ.

"Hứa Sơ Tranh bị người bao nuôi?"

"Không thể nào..."

"Nghe nói trước kia cô ta ở lớp học rất không có cảm giác tồn tại, bây giờ thì nhìn đi, đây nhất định là bị người bao nuôi rồi?"

"Nói rất có lý, nếu không thì cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Nhìn mẹ cô ta mặc thành cái dạng gì kìa, nhìn cũng không giống kẻ có tiền."

Kỷ Thành nắm chặt tay Sơ Tranh, thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm mấy bạn học đang lớn tiếng thảo luận.

Thiếu niên thần sắc u ám, vừa đối diện với ánh mắt hắn, phảng phất như bỗng nhiên rơi vào vực sâu, khiến cho người ta tê dại cả da đầu.

Tiếng thảo luận bên kia đột nhiên nhỏ lại.

"Hứa Thịnh Huy thế nào không liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ không cho tiền." Sơ Tranh kéo Kỷ Thành rời đi.

Bà Hứa làm sao chịu để cô rời đi, giang hai tay chặn phía trước.

"Hứa Sơ Tranh lương tâm của mày bị chó ăn rồi à? Sao mày có thể thấy chết mà không cứu?"

"Tôi có thể." Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Sơ Tranh không để ý tới bà Hứa kêu gào, trực tiếp dẫn Kỷ Thành rời đi, bỏ lại bà Hứa to mồm gào thét.

Ngày tiếp theo người trong toàn trường đều biết Sơ Tranh bị người bao nuôi.

Tất cả tiền của cô đều do một dã nam nhân cho —— mẹ của cô chính miệng chứng minh.

"Dã nam nhân." Sơ Tranh không chút chập chùng lẩm bẩm một câu, rồi giống như làm ảo thuật lôi ra một hộp bánh ngọt đưa cho Kỷ Thành, xoa xoa đầu hắn: "Ăn nhiều một chút."

Kỷ • dã nam nhân • Thành: "???"

Lời này cô nói nối liền như thế có chút không đúng đâu!

Kỷ Thành nhét một miếng bánh ngọt, quai hàm hơi phồng lên.

Ánh sáng của buổi chiều muộn rơi xuống gương mặt trắng nõn, dát lên một tầng ánh sáng vàng ấm áp, cho dù tướng ăn không hề ưu nhã, nhưng có một gương mặt đẹp trai như vậy, cũng làm cho người ta cảm thấy dáng vẻ khi ăn uống của hắn rất đẹp.

Sơ Tranh cúi đầu, hôn lên khóe môi hắn.

Kỷ Thành không ngờ tới Sơ Tranh lại đột nhiên như thế, theo bản năng tránh ra phía sau, vành tai nóng bỏng, nhỏ giọng nói: "Bọn Chúc Tử An đang ở đây."

Sơ Tranh liếc nhìn Chúc Tử An và Diêu Phỉ đang ở một bên khác: "Tôi hôn hắn, hai người có ý kiến?"

Chúc Tử An ở bên cạnh cay đắng học từ đơn mãi mà chưa thuộc: "..."

Hắn có thể có ý kiến gì.

Hắn cũng muốn hôn cô vợ nhỏ!

Kỷ Thành: "..."

Kỷ Thành thật sự phục cô luôn.

Có đôi khi hành vi của cô, hoàn toàn làm người ta không thể nào ngờ tới được.

Nhưng khi cô làm ra, dường như lại trở thành đương nhiên.

Đầu ngón tay Sơ Tranh lướt qua khóe miệng Kỷ Thành, Kỷ Thành sợ cô lại hôn mình, nghiêng người nói chuyện với Chúc Tử An.

Chúc Tử An tuyệt đối không muốn nói chuyện với Kỷ Thành, hắn cắn bút: "Phỉ Phỉ, anh..."

Diêu Phỉ nhỏ giọng nói: "Hôm nay học không xong thì anh đừng nghĩ đến chuyện về nhà."

Chúc Tử An: "..."

Trên thế giới này, chỉ duy nhất học tập và cô vợ nhỏ là không thể chiếm được.

Chúc Tử An ngồi ngồi một hồi rồi lại bát quái: "Tiểu học muội, cha mẹ em... em tính giải quyết chuyện kia thế nào?"

Mặc dù thành tích của Chúc Tử An không tốt, nhưng hoàn cảnh gia đình cũng coi như không tệ, cha mẹ không ôm hy vọng quá lớn với hắn, chỉ cần hắn sống như người bình thường và không chết đói là được.

Giống như ông bà Hứa...

Chúc Tử An lăn lộn nhiều năm, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp phải.

"Mặc kệ bọn họ."

"Chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, tiểu học muội, nếu em cần giúp đỡ thì cứ nói một tiếng, anh đây chống lưng cho em." Chúc Tử An vỗ ngực cam đoan.

"Nếu bọn họ đối xử với em không tốt, em có thể khởi tố bọn họ." Diêu Phỉ nói chuyện luôn rất nhỏ nhẹ, mang theo sự dịu dàng của con gái Giang Nam.

"Ừ." Sơ Tranh tùy ý gật đầu.

Chuyện này đối với cô mà nói, cũng không phải chuyện lớn gì.

Lời đồn đại vô căn cứ không hề ảnh hưởng gì đến Sơ Tranh cả, cô nên làm cái gì thì làm cái đó, phá sản vẫn vô cùng lưu loát.

"Có tiền mà cũng không cho cha mẹ mình, thật không biết tim cô ta làm bằng gì."

"Ôi, tiền của cô ta có lai lịch không sạch sẽ, nếu là tớ, đưa tớ tớ cũng không cần."

"Bây giờ cô ta còn dám tới trường học, đúng là không biết liêm sỉ."

"Có phải cô ta và Kỷ Thành đang yêu đương không nhỉ?"

"Kỷ Thành? Học sinh mới chuyển trường đến nghe đồn là giết người kia à?"

"Đúng, chính là hắn, gần đây bọn họ đều cùng đi cùng về."

"Ha ha, đây là lấy tiền của kim chủ đi bao nuôi tội phạm giết người à? Tiện nhân với tội phạm giết người, cũng là tuyệt phối, a —— "

Người đang nói chuyện đột nhiên bổ nhào về phía trước, thét lên một tiếng chói tai rồi ngã vào trong bụi hoa.

"Ai vậy! Có bệnh à!!" Người kia đứng lên liền mắng.

Bạn học vừa rồi còn cùng mình thảo luận, lúc này đứng cách đó hai mét, mặt mũi tràn đầy quỷ dị xen lẫn hoảng sợ nhìn một người.

Nữ sinh cột áo khoác đồng phục bên hông, tóc tùy ý cột lên, hai tay đút trong túi quần đồng phục.

Tư thế đứng rất đẹp trai.

"Hứa Sơ Tranh, cậu đẩy tôi làm gì!" Nữ sinh bị đạp thấy rõ là ai, không những không sợ, mà ngược lại còn nổi giận gầm lên một tiếng.

"Cô vừa mắng cái gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi