Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"A..."
Người phụ nữ bị dọa đến thét lên, hàn quang phản chiếu trên con dao ngày càng tới gần đáy mắt bà ta.
Hàn quang đột nhiên dừng lại.
Cổ tay thiếu niên bị người bóp chặt, sau đó cả người bị kéo về phía sau, bị người ôm vào trong ngực.
"Không sao, đừng sợ."
Người phụ nữ sợ tới mức mất khống chế, trố mắt nhìn hai người ôm nhau.
Cái câu "không sao, đừng sợ" kia, rõ ràng không phải nói với bà ta.
Thế nhưng bà ta không chết... không chết...
Sơ Tranh vỗ vỗ lưng thiếu niên, giống như đang trấn an động vật nhỏ.
Cả người thiếu niên đều đang run rẩy, giống như bị dọa sợ.
"Bảo... Bảo bối."
Hốc mắt hắn nóng bỏng, bị dọa đến không dám động đậy, dao trong tay hắn một mảnh nóng ướt, chất lỏng sền sệt theo tay hắn nhỏ giọt xuống đất.
Mùi máu tươi tràn ngập trong đêm đen.
Sơ Tranh khẽ vỗ lưng hắn, giọng nói không nghe ra chút dị thường: "Không sao."
Sao có thể không sao...
Trên gương mặt tinh xảo như họa của thiếu niên mất hết huyết sắc, cả người đều giống như mất hồn.
Giọng nói của Kỷ Thành mang theo sự run rẩy: "Bảo bối, em đừng nhúc nhích, anh gọi 120."
Kỷ Thành tìm tòi trong túi mấy lần, mà vẫn không sờ tới điện thoại di động, nửa ngày sau hắn mới phản ứng được, điện thoại của hắn không ở trên người.
Sơ Tranh hơi đẩy hắn ra.
Tay cô ấn lên miệng vết thương, dao không đâm vào quá sâu, Sơ Tranh trực tiếp rút dao ra.
Kỷ Thành bị dọa đến sắc mặt đại biến, dùng tay che lấy vết thương của cô.
"Không chết được."
"Thật xin lỗi, không phải anh cố ý."
Hắn không biết người kéo hắn là Sơ Tranh, cho nên mới đâm cô bị thương.
"Không sao." Sơ Tranh giơ tay xoa xoa mặt hắn: "Đừng khóc, giống cái gì rồi chứ."
Đàn ông con trai khóc cái gì mà khóc.
Người bị thương là cô.
Cho dù đau, cũng là cô đau nha.
Hắn khóc cái gì mà khóc?
Yếu coi như xong đi, lại còn khóc!
Ỷ vào dung mạo mình đẹp, liền muốn làm gì thì làm đúng không!
Sơ Tranh nghĩ chỉ chút vết thương ấy chỉ cần tùy tiện tĩnh dưỡng là tốt rồi, nhưng Kỷ Thành lại kiên trì muốn đưa cô đến bác sĩ.
...
"Vết thương không sâu, không có việc lớn gì, những ngày này chú ý đừng để dính nước, còn có..." Bác sĩ căn dặn xong rồi dẫn y tá rời đi.
Kỷ Thành cúi thấp đầu, đứng ở bên giường bệnh, trên tay và trên người còn lưu lại vết máu.
"Đi rửa chút đi." Sơ Tranh nhắc nhở hắn.
Kỷ Thành nhìn máu trên tay mình, xoay người vào toilet.
Sau khi rửa sạch sẽ ra, thiếu niên liền không nói một lời đứng bên cạnh cô.
Sơ Tranh kéo hắn một cái, thiếu niên ngã ngồi xuống mép giường, ánh mắt buông xuống, giống như không dám nhìn cô.
"Xin lỗi, đều là anh không tốt..."
"Được rồi, đã nói mấy lần rồi."
Sơ Tranh nắm tay hắn, kéo về phía mình, Kỷ Thành không dám cùng cô lôi kéo, nên thuận theo cô ngã sang.
Sơ Tranh nâng cằm hắn lên, trực tiếp hôn tới.
"Anh gạt em."
Kỷ Thành đột nhiên nghe thấy một câu như vậy.
Trái tim của hắn đập nhanh hơn nửa nhịp, khẩn trương lại bất an.
"Thật... Thật xin lỗi." Kỷ Thành thì thào lên tiếng.
Vì để cô không phát hiện được, hắn đã đặt điện thoại ở nơi khác, sau đó gửi tin nhắn nói với cô mình có chút việc, sẽ về muộn một chút.
Kỷ Thành biết, cô sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình.
Như thế thì cô sẽ không phát hiện trong thời gian đó hắn làm cái gì cả.
"Vì sao lại muốn giết bà ta?"
Vì sao lại muốn giết bà ta? Lý do muốn giết bà ta có rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, người phụ nữ kia chỉ mang đến cho hắn toàn vận rủi...
Hắn không muốn bởi vì bà ta, mà mất đi người mình thích.
Cho nên muốn làm cho bà ta biến mất.
"Anh không muốn mất đi em." Thanh âm của Kỷ Thành đè xuống thật thấp.
"Chuyện này có liên quan gì đến bà ta?"
Chuyện của cô, từ bao giờ lại có liên hệ trực tiếp đến người khác chứ?
"..."
Đáy lòng Kỷ Thành dày vò một hồi, cuối cùng vẫn nói.
Chỉ cần người phụ nữ kia còn sống một ngày, thì hắn sẽ không thể nào tốt hơn được.
"Lúc trước anh nói những lời kia, cũng bởi vì nguyên nhân này?"
Thiếu niên gật đầu rất khẽ.
Lúc ấy hắn chỉ là muốn rời khỏi cô, vì không muốn mang đến phiền phức cho cô.
Thế nhưng không nghĩ tới, cô lại nhốt mình lại...
Đã như thế, vậy hắn chỉ có thể làm ra lựa chọn như bây giờ.
Sơ Tranh nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận ôm thiếu niên.
...
Sơ Tranh không nói gì với Kỷ Thành, ở bệnh viện dưỡng thương mấy ngày, Kỷ Thành cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, cẩn thận chăm sóc cô.
Cố gắng xây dựng dáng vẻ "anh rất ngoan, anh rất nghe lời".
Nhưng một người có thể lên được kế hoạch giết người, sẽ ngoan sao?
Cho nên sau khi trở về Kỷ Thành lại lần nữa bị nhốt vào phòng tối.
Sơ Tranh hẹn gặp bà Kỷ.
Bà Kỷ bị Kỷ Thành dọa sợ, mấy ngày nay đều mơ thấy ác mộng, cả người nhìn tiều tụy đi không ít.
"Thành Thành... Thành Thành vẫn tốt chứ?" Bà Kỷ nhìn cô gái trẻ tuổi lãnh đạm trước mắt, nói chuyện cũng không khỏi có chút hụt hơi.
Ngày ấy, nếu như không phải cô đột nhiên xuất hiện, thì có lẽ bà ta thật sự đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Có tốt hay không, không đến lượt bà quan tâm?"
"Nó... nó muốn giết tôi, tôi..."
Sơ Tranh cắt ngang lời bà ta: "Tôi có thể cho bà một khoản tiền, nhưng bà phải lập tức biến đi, không được tiếp tục xuất hiện trước mặt Kỷ Thành nữa."
Bà Kỷ: "..."
Một màn này giống như không đúng lắm đâu?
Bà ta mới là mẹ của Kỷ Thành mà!
"Cô... cô có thể cho tôi bao nhiêu?" Bà Kỷ cẩn thận hỏi.
"Bà muốn bao nhiêu?"
Bà Kỷ duỗi ra năm ngón tay.
Sơ Tranh liếc nhìn bà ta một cái, cúi đầu chuyển khoản cho bà ta.
Điện thoại của bà Kỷ rất nhanh nhận được tin nhắn nhắc nhở.
Tin nhắn thông báo chuyển khoản làm bà Kỷ kinh hãi không thôi.
Một số 0, hai số 0... Bảy số 0... Năm mươi triệu!
Bà ta chỉ định đòi năm triệu.
Cô lại chuyển cho mình năm mươi triệu!
Cô gái này có tiền như vậy sao?
Bà Kỷ lập tức sinh ra tâm tư khác.
"Năm mươi triệu, trong vòng ba ngày, tôi không hi vọng bà vẫn còn ở trong nước. Nếu như bà vi phạm cái ước định này, vậy cái mạng này của bà..."
Sơ Tranh đứng dậy, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn ba cái, mặt không cảm xúc rời đi.
Ý đồ kia của bà Kỷ bị kẹt lại giữa đường, hàn khí từ lòng bàn chân bỗng nhiên vọt lên trên trán, mồ hôi lạnh thẩm thấu toàn thân.
Bà Kỷ không còn dám có ý đồ gì nữa.
Lấy tốc độ nhanh nhất ra nước ngoài, cuối cùng cũng không gọi cho Kỷ Thành một cuộc điện thoại nào.
...
"Em về rồi."
Kỷ Thành để sách xuống, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Người sau đóng cửa lại tiến vào, đặt thứ gì đó lên cái bàn trước mặt hắn.
"Đây là cái..."
Ba chữ sổ hộ khẩu cắt đứt lời nói phía sau của Kỷ Thành.
Hắn lật sổ hộ khẩu ra.
Ở trên sổ hộ khẩu, ba chữ Hứa Kỷ Thành làm hắn có chút không biết làm sao.
Sơ Tranh dựa vào bên cạnh: "Không phải anh nói không muốn mang họ Kỷ à, về sau anh có thể không cần mang họ Kỷ."
Thẻ người tốt của ta thì đương nhiên phải cùng họ với ta.
Ừm...
Hình như họ của ta cũng không phải họ Hứa.
Được rồi, trên sổ hộ khẩu giống nhau là được.
Mặt trời lặn về phía tây, hào quang rơi xuống gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu niên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mờ mịt.
Hắn dường như không biết mình đang ở đâu.
Mờ mịt và luống cuống bao phủ lấy hắn.
Cuốn sổ hộ khẩu mỏng manh trên tay, lại nặng nề như tảng đá ngàn cân.
Điều kiện lúc trước Sơ Tranh và ông Kỷ nói chính là chuyện này.
Sau đó cô chọc cho ông Kỷ tức giận không nhẹ, nên dẫn đến chuyện này làm hơi chậm.
Sơ Tranh nheo mắt nhìn Kỷ Thành.
"Còn không vui à?"
Sao mà khó dỗ như vậy chứ.
Không dỗ nữa.
Sơ Tranh chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.
Thiếu niên đột nhiên giơ tay giữ chặt cô: "Không phải không vui."
Hắn đứng dậy ôm lấy Sơ Tranh, cằm đặt trên bả vai cô: "Anh rất vui."
"Ừ."
Vui là tốt rồi.
Không uổng công cô đối xử với hắn tốt như vậy.