XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Từ bệnh viện thú cưng trở về, Sơ Tranh liền ôm cục bông nhỏ nằm dài trên ghế sofa, không nhúc nhích.

Ánh mắt lãnh đạm của Sở Vụ đảo qua người cô.

Hắn không biết vì sao lúc này mình lại có một loại cảm giác... cảm giác sống chung với cô.

Nhưng càng làm hắn kinh nghi hơn chính là, hắn cũng không chán ghét loại cảm giác này.

Sở Vụ thu thập tâm tình xong.

"Nó vẫn chưa có tên."

"Ồ." Sơ Tranh sờ đến thoải mái, mắt cũng không muốn mở ra nữa.

Không có tên cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta sờ lông.

Sở Vụ: "Cô đặt một cái?"

Sơ Tranh: "Tự anh đặt đi."

Sở Vụ: "Cô không muốn đặt tên cho nó?"

Cô cứ ôm không buông tay, chẳng lẽ không phải thích nó sao?

Sơ Tranh: "Lười nghĩ."

Sở Vụ: "..."

Vậy cô đừng sờ nữa!

Sở Vụ nghĩ nghĩ một lát, ánh mắt dừng lại trên người Sơ Tranh một lúc lâu.

Sơ Tranh cảnh giác dò xét hắn.

Cho dù ngươi nhìn ta, ta cũng không nghĩ ra tên được đâu!

Sở Vụ không hiểu ý của Sơ Tranh, từ từ tiến đến: "Vậy gọi là Phúc Bảo đi."

"Ừ."

Kêu cái gì cũng giống nhau, có lông là tốt rồi.

Phúc Bảo cứ như vậy có một vị trí nhỏ ở đây, nếu như không phải Sơ Tranh ôm nó sờ cả ngày, thì Phúc Bảo đại khái đã cảm thấy mình rất hạnh phúc.

...

"Anh đang làm gì thế?"

Sơ Tranh rút đồ vật trong tay Sở Vụ ra.

"Tôi muốn đi làm, không thể cứ ở mãi ở đây được."

"Anh không muốn ở chỗ này?" Sơ Tranh chỉ nghe thấy một cái trọng điểm như thế.

Chỗ này không tốt sao?

Không tốt chỗ nào?

Sơ Tranh cúi người, đè Sở Vụ xuống ghế sofa, ánh mắt nhìn sâu vào đáy mắt hắn: "Anh muốn đi đâu?"

Sở Vụ: "..."

Sơ Tranh giống y như lưu manh nắm cằm Sở Vụ: "Tôi đối với anh chưa tốt sao?"

Sở Vụ: "..."

"Anh còn muốn rời khỏi nơi này? Hả?" Thẻ người tốt ngoan ngoãn đợi trong nhà không tốt sao? Bên ngoài nguy hiểm như thế!

Sở Vụ: "..."

Luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào ấy.

"Tôi..."

Sở Vụ còn chưa nói hết lời, liền bị Sơ Tranh chặn lại.

Cô đè ép hắn lặp đi lặp lại mà hôn.

Sở Vụ là một người đàn ông bình thường, bị cô hôn như thế, hắn làm sao có thể không có phản ứng được.

Những nơi cô gái chạm vào, giống như lửa lớn trên đồng cỏ, không ngừng lan tràn đến toàn thân.

Đáy lòng Sở Vụ chán ghét mình, vì không có định lực như thế, không phải chỉ hôn một chút thôi sao, thế nhưng lại giống như bị người...

Nhưng mà thân thể của hắn lại hết sức trầm mê trong đó.

Muốn làm trên người cô gái lưu lại càng nhiều vết tích của mình hơn.

Bàn tay Sở Vụ bất tri bất giác xoa lên lưng Sơ Tranh.

Xúc cảm gập ghềnh dưới tay, làm Sở Vụ mạnh mẽ thức tỉnh.

Hắn nghiêng đầu đi, tránh khỏi nụ hôn của Sơ Tranh.

"Không thoải mái?" Sơ Tranh hỏi hắn.

"Thương thế của em..." Đáy mắt Sở Vụ vẫn còn lưu lại ánh sáng mơ màng.

Sơ Tranh cảm giác được bàn tay Sở Vụ đang dán lên lưng mình, cô không thèm để ý hôn lên khóe môi hắn: "Không sao."

"Anh xem một chút."

"Có gì đáng xem." Sơ Tranh muốn tiếp tục hôn hắn.

Sở Vụ tránh đi: "Vậy em đừng hôn anh."

Sơ Tranh: "..."

Miệng vết thương của ta, sao phải cho người khác xem!

Nhưng nếu không cho hắn xem, hắn liền không cho ta hôn..

Ừm!

Thật là khó lựa chọn nha!

【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể để cho hắn nhìn mà, như thế sẽ giúp cô thu hoạch được thẻ người tốt. 】 Vương Giả tích cực trù mưu lập kế.

Sơ Tranh: "..."

Ta không!

Là con gái, sao có thể để cho người khác nhìn vết thương của mình được?

【 Thẻ người tốt không phải người khác. 】

Vậy cũng không được!

Không hôn thì không hôn!

Sơ Tranh quả quyết đứng dậy, ôm Phúc Bảo đang đi dạo trên mặt đất, khí thế hung hăng tiến vào phòng ngủ.

Sở Vụ: "..."

Ngay tại lúc Sở Vụ chuẩn bị đứng lên, Sơ Tranh đột nhiên lại khí thế hung hăng đi ra, không nói lời nào ấn hắn về trên ghế sofa.

Cô gái dữ dằn nhìn hắn: "Em muốn hôn anh thì hôn, dựa vào cái gì mà phải nghe lời anh."

Cả người anh đều là của em.

Thiếu chút nữa bị làm lệch lạc tư tưởng!

"Em... ưm..." Sao cứ không thèm nói đạo lý như thế chứ!

...

Trên gương mặt trắng nõn của Sở Vụ mang theo chút ửng hồng, hắn hơi mở cánh môi ra để thở, áo sơ mi trên người nửa mở, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Dây lưng vòng quanh vòng eo của hắn, đường nhân ngư xinh đẹp kéo dài, làm cho người ta muốn giật những thứ trói buộc trên người hắn ra, để nhìn một lần cho thỏa mắt.

Ngón tay tinh tế khoác lên dây lưng của hắn, nhẹ nhàng đè xuống.

Sở Vụ đột nhiên giơ tay đè chặt cái tay kia.

"Sơ Tranh." Hắn có chút thở dốc.

"Không muốn?"

Sở Vụ chống đỡ thân thể ngồi dậy, Sơ Tranh đi theo động tác của hắn, cũng hơi đứng dậy.

Ánh mắt Sở Vụ dao động, không nhìn cô: "Em không phải là Thiên sứ thủ hộ sao?"

Sao có thể cùng hắn làm loại chuyện này?

Hơn nữa vẻ mặt của cô còn như đúng lý hợp tình lắm thế kia!

"Thiên sứ thủ hộ thì sao? Thiên sứ thủ hộ cũng có giao..." Sơ Tranh trầm mặc: "Cũng có nhu cầu sinh lý."

Sở Vụ nhẹ nhàng nhíu mày: "Em cùng với Chử Mậu, cũng có thể như vậy?"

Vừa nghĩ tới cô và người khác thân mật như vậy, đáy lòng Sở Vụ liền tuôn ra từng trận thô bạo.

Cô không thể cùng người khác như vậy.

"Chẳng phải hiện tại em đang ở cùng anh sao." Thẻ người tốt nói mò thứ gì thế.

"Anh nói Chử Mậu, không phải anh."

"Sở Vụ không phải chính là anh sao?"

"Một người khác."

Sơ Tranh: "..."

Lúc này có cần phải đề cập đến con chó ngu đần kia không?!

Sơ Tranh ép hắn về trên ghế sofa, nhìn xuống người dưới thân: "Tên chó điên kia làm sao có thể so sánh với anh được."

Không phải lần đầu tiên Sở Vụ nghe thấy ba chữ "tên chó điên" từ trong miệng cô.

Đáy lòng của hắn dâng lên một tia ngọt ngào.

"Đừng như vậy."

Sở Vụ ngăn Sơ Tranh lại.

"Anh không muốn giao..." Sơ Tranh nhịn một chút: "Không muốn làm?"

Sở Vụ đúng là muốn, hắn cảm thấy mình sắp bị cô trêu chọc đến nổ tung.

"Bây giờ không được."

"Vậy lúc nào thì được?" Nếu như ta cưỡng ép mang hắn đi ngủ, hắn có còn cảm thấy ta là người tốt không nhỉ?

"Cho anh xem thương thế của em trước đã." Sở Vụ vẫn còn nhớ đến vết thương vừa rồi hắn sờ phải.

"Xem là được?" Con người của ta đều ở đây, sao hắn như mãi nhớ thương thương thế của ta vậy chứ.

Sở Vụ trầm mặc vài giây: "Xem rồi nói tiếp."

Sơ Tranh cân nhắc một hồi.

Cuối cùng vẫn quyết định thôi.

Sở Vụ nhìn Sơ Tranh rời đi, hắn nhíu mày, đi theo cô, giữ chặt cánh tay cô: "Rốt cuộc vết thương của em bị làm sao, tại sao không cho anh xem?"

Sở Vụ cũng không phát hiện ra, trong giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng.

"Tại sao phải cho anh xem?"

"Anh là..." Sở Vụ cũng không biết mình là gì của cô, hắn chần chờ vài giây: "Bác sĩ của em."

Trước đó là do hắn trị liệu, nói là bác sĩ của cô, cũng không sai.

"..."

Bác sĩ thì ghê gớm nha!

Cô cứ không cho xem đấy.

...

Sơ Tranh từ chối cho Sở Vụ xem vết thương, Sở Vụ lại quấn lấy cô, cả ngày suy nghĩ đến chuyện xem vết thương cho cô.

Quấy rầy đến Sơ Tranh vuốt ve mèo.

Quả thực không thể nhịn nữa.

Cuối cùng Sở Vụ còn học được cách chủ động hôn cô...

"Cho anh xem một chút."

"Xem xem xem!" Phiền chết.

Sở Vụ thở phào: "Xoay qua chỗ khác, cởi quần áo xuống."

Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Cởi hết?"

"..." Sở Vụ liếc nhìn cô một cái, chẳng biết tại sao lại cảm thấy trên mặt rất nóng: "Áo... vén áo lên là được."

Sơ Tranh xoay người, cuốn vạt áo lên, để lưng lộ ra.

Vết thương cứ như vậy không có chút dấu hiện nào bại lộ trước mắt Sở Vụ.

Sở Vụ thở hốc vì kinh ngạc.

Hai vết thương hình trăng khuyết, nằm ngang trên phần lưng trắng nõn tinh tế của cô gái, máu thịt be bét, nhìn thấy mà giật mình.

Mặc dù không chảy máu, nhưng vết thương kia, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy sợ hãi

Thời gian dài như vậy, cô vẫn không có bất kỳ cái gì dị thường, hắn cho là vết thương của cô đã tốt lên.

Dù sao cô cũng nói mình là Thiên sứ thủ hộ, vậy chắc chắn sẽ không giống với người bình thường.

Hắn nghĩ, có lẽ vết thương sẽ khép lại rất nhanh.

Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, vết thương của cô, không có gì khác so với lúc trước.

Đáy lòng Sở Vụ đều đang run rẩy.

Cô không đau sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi