XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

Sau đó Tấn Nhu Nhu đến thăm Tấn Ninh, mặt mũi tràn đầy xin lỗi, cô ấy không nghĩ tới Tấn lão gia sẽ cực đoan như vậy.

Đối với lần này, Sơ Tranh không phát biểu bất cứ cái nhìn hay ý kiến nào.

Nhưng ngày hôm sau, Tấn Ninh liền nghe nói Tấn lão gia bị thương, cùng với đứa em họ kia của hắn, nếu không có người phát hiện kịp thời, thì thiếu chút nữa đã mất mạng.

"Cô làm sao?"

Tấn Ninh không phải đang dùng câu nghi vấn.

Động tác uống nước của Sơ Tranh ngừng lại, giả ngu: "Cái gì?"

"Tấn lão gia, và em họ kia của tôi."

"Bọn họ làm sao?" Sơ Tranh mặt không đổi sắc hỏi.

"Lão gia bị thương, em họ thiếu chút nữa mất mạng." Tấn Ninh nhìn chằm chằm Sơ Tranh, muốn tìm thấy chút manh mối từ trên mặt cô.

Không chết à.

Thật đáng tiếc.

Đáy lòng Sơ Tranh tiếc hận, trên mặt lại hết sức bình tĩnh buông ly nước xuống: "Báo ứng." Ai bảo bọn họ bắt nạt anh! Xứng đáng!

Tấn Ninh nghi ngờ: "Không phải cô làm?"

Sơ Tranh nghiêng đầu: "Liên quan gì tới tôi?"

Tấn Ninh hơi chần chờ, chẳng lẽ thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn?

Tấn Ninh không tin.

Làm gì có chuyện ngoài ý muốn nào mà xảy ra trùng hợp như thế.

Đúng lúc hai người có xung đột với mình, đồng thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Rất nhanh Tấn Ninh liền nhận được tin tức ngoài ý muốn thứ ba.

Ngụy Lâm Hiên cũng xảy ra chuyện rồi.

Sơ Tranh một mực chắc chắn, không có bất cứ quan hệ nào với mình, đều là báo ứng.

Tấn Ninh không tìm thấy chứng cứ chứng minh, cuối cùng đành phải thôi.

"Sáng mai trở về đi." Tấn Ninh nói.

Hắn tới đây chủ yếu là để tham gia hôn lễ của Tấn Nhu Nhu.

Huyên náo đến không vui như vậy, hắn cũng không có ý định ở lại đây nữa.

"Hai ngày nữa." Sơ Tranh nói: "Tôi còn có việc."

Mục tiêu nhiệm vụ còn chưa giải quyết xong đâu.

Làm người phải nghiêm túc.

Không thể bỏ dở giữa chừng!

Nói giết người là phải giết người!

"Chuyện gì?" Tấn Ninh có chút tò mò, từ khi cô đến bên cạnh mình, thì chưa từng thấy cô làm chính sự gì.

"Việc tư." Ta là một sát thủ lạnh lùng!

"..." Tấn Ninh trầm mặc vài giây: "Sơ Tranh tiểu thư, cô không cảm thấy rất không công bằng sao?"

"Anh cảm thấy chỗ nào không công bằng?" Cứ nói xem, dù sao ta cũng sẽ không đổi.

"Cô biết tất cả mọi chuyện của tôi, còn tôi thì hoàn toàn không biết gì về cô cả cả."

Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Anh biết tên của tôi."

"..."

Nhất định phải chơi trò văn tự sao?

Tấn Ninh: "Cô biết ý của tôi là gì."

Sơ Tranh: "..."

Làm một sát thủ có tố chất nghề nghiệp, sao có thể bại lộ thân phận chứ?

Dọa thẻ người tốt của ta thì làm sao bây giờ?

Hắn không xem ta là người tốt thì làm sao bây giờ?

Cảm thấy ta là người xấu thì làm sao bây giờ?

Không cho ta sờ tóc thì làm sao bây giờ?

Không thể nói!

Sơ Tranh minh tư khổ tưởng, nhưng không nghĩ được lý do nào hay.

Đây không phải là đang làm khó một nhóc đáng thương như ta sao!

Tấn Ninh ngồi trên giường bệnh, lúc này đang ngửa đầu nhìn cô, đồng phục bệnh nhân thống nhất của bệnh viện, nhưng khi hắn mặc lên lại đem đến cảm giác không giống, một gương mặt điên đảo chúng sinh, đang mang theo vài phần nghiêm túc.

Bởi vì vừa tỉnh ngủ, tóc mềm oặt, nhìn qua mềm mềm, có vẻ sờ rất đã.

Sơ Tranh hơi chớp mắt.

Sờ một chút... chắc là không sao đâu nhỉ.

Ánh mắt dịch chuyển giữa tóc và cánh môi Tấn Ninh.

Sơ Tranh tới gần giường bệnh, động tác của cô cực nhanh, thân thể Tấn Ninh theo bản năng hơi ngửa về sau, bị Sơ Tranh đón được, cánh tay vòng qua eo hắn, một tay khác đặt bên người hắn.

Gương mặt cô nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt Tấn Ninh.

Sau đó trên cánh môi nóng lên.

Cô vừa uống nước, nên mang theo chút ướt át.

Con ngươi Tấn Ninh bỗng nhiên trừng lớn, giống như không thể tin.

Cánh tay Sơ Tranh đặt bên hông hắn chậm rãi dời lên trên, rơi vào mái tóc mà cô tâm tâm niệm niệm.

Quả nhiên rất mềm.

Nhưng hôn cũng rất mềm.

Tấn Ninh bị Sơ Tranh ép đến mức ngã xuống, từ nhẹ nhàng liếm cắn, dần dần trở nên càn rỡ, bắt đầu thăm dò.

Hơi thở của cô dần dần nồng đậm, vòng quanh chóp mũi hắn, một đường lan tràn đến tận đáy lòng, rốt cuộc làm cách nào cũng không tiêu tan được nữa.

Tiếng tim đập, phảng phất như đang nhảy bên tai.

Vô cùng rõ ràng.

Trong mạch máu có thứ gì đó bắt đầu xao động.

"Ngoan, há miệng." Giọng nói của cô gái mát lạnh, mang theo sự mê hoặc vang lên.

Tấn Ninh tỉnh táo lại mấy phần, nhưng đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô gái, hắn vẫn hơi nới lỏng hàm răng.

Sơ Tranh nửa đè ép hắn, lúc đầu hôn đến có chút càn rõ, nhưng sau đó liền có vẻ hờ hững.

Giống như không muốn hôn, nhưng lại không muốn buông hắn ra.

"Đủ rồi." Cuối cùng Tấn Ninh phun ra hai chữ.

Sơ Tranh vẫn chưa thỏa mãn dịch chuyển tay khỏi đầu hắn, cánh tay đặt ở bên người, đột nhiên rơi xuống.

Cô vô cùng trấn định nói: "Xem ra Ngụy Lâm Hiên có câu nói rất sai."

Sắc mặt Tấn Ninh đỏ đến kịch liệt.

"Buông... Buông ra."

"Ồ." Sơ Tranh buông tay ra, tri kỷ hỏi: "Có cần tôi đưa anh vào phòng vệ sinh không?"

Gương mặt Tấn Ninh càng đỏ hơn: "Cô ra ngoài đi."

Sơ Tranh gật đầu, rất sảng khoái rời đi.

Sờ được tóc, vui vẻ,

Còn được hôn nữa!

Hôn thẻ người tốt rất dễ chịu.

Phải hôn hắn nhiều nhiều nữa.

Hắn nhất định sẽ cảm thấy ta là người tốt.

Bước chân của Sơ Tranh cũng nhịn không được nhẹ nhàng hơn.

【...】 Thẻ người tốt sẽ cảm thấy cô là lưu manh! Không! Bây giờ nó cũng cảm thấy tiểu tỷ tỷ chính là lưu manh, còn là loại lưu manh giả bộ đường đường chính chính, nhã nhặn bại hoại, mũ áo chỉnh tề!

Không có ai biết bộ mặt thật của tiểu tỷ tỷ.

Vương Giả lệ rơi đầy mặt.

Đây là một câu chuyện rất bi thương.

...

Căn phòng an tĩnh lại, Tấn Ninh thở mạnh một hơi.

Hắn dời tầm mắt xuống dưới, nhìn nơi nào đó của mình, tâm tình có chút phức tạp.

Bàn tay hắn nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng dùng chăn mền quấn chặt mình, rốt cuộc cũng không làm ra hành vi gì quá bất lịch sự.

Nhưng mà Sơ Tranh thì khác.

Cô vừa tiến vào liền hỏi: "Có cần thay quần không."

Phi thường bằng phẳng!

Giống như cô không phải là một cô gái vậy!

"Không cần." Tấn Ninh cắn răng, bên tai đều đỏ lên: "Cô... cô vì sao lại hôn tôi?"

Muốn sờ tóc anh chứ sao, như thế thì anh sẽ không vùng vẫy nữa! Mình đúng là quá thông minh!

【 Tiểu tỷ tỷ, cô câm miệng đi! 】

Lời nói này ra, thẻ người tốt kéo đen cô trong một phút, cô tin không hả.

Không thể tự do phát huy, Sơ Tranh không thể làm gì khác hơn, nói: "Anh nhìn rất dễ hôn."

【...】 Trời xanh ơi! Mặt đất hỡi! Đây là lời kịch của tên lưu manh nào vậy hả! Nó tuyệt đối chưa từng dạy loại lời kịch lưu manh này!

Vẻ mặt đứng đắn đùa nghịch lưu manh.

Quả thực là mặt người dạ thú!!

Tấn Ninh: "..."

...

Tấn Ninh không muốn ở lại bệnh viện.

Sơ Tranh làm thủ tục xuất viện, sau đó thuê phòng ở một khách sạn gần đó.

Nhưng từ sau khi Sơ Tranh hôn Tấn Ninh, Tấn Ninh liền ở vào tình trạng không muốn phản ứng với cô, ánh mắt cũng không dám đối diện với cô.

Cô đi vào, không phải giả vờ ngủ thì chính là chơi điện thoại.

Sơ Tranh không để ý, dù sao cũng là người của cô thì tốt rồi.

Dỗ dành?

Nói đùa gì thế.

Cô bây giờ là một sát thủ lạnh lùng.

Làm sao có thể đi dỗ dành người khác được.

Không cần sĩ diện à!

Tấn Ninh tránh mặt Sơ Tranh hai ngày, đột nhiên phát hiện Sơ Tranh không lắc lư trước mặt mình nữa.

Chẳng lẽ là thái độ của mình quá lạnh lùng, nên cô tức giận?

Thế nhưng Tấn Ninh cũng không biết nên làm thế nào.

Hắn chưa từng gặp qua chuyện nào khó giải quyết như thế.

Trước kia xử lý vụ án mạng đặc biệt lớn, đối mặt với lưu manh hung ác cùng cực, hắn cũng không có cảm giác như hiện tại.

Khẩn trương thấp thỏm, không biết làm sao.

Tóm lại là đủ các loại cảm xúc, đè ép tới mức hắn sắp không thở nổi.

Càng làm cho hắn sụp đổ hơn chính là, mỗi lúc trời tối hắn đều mơ thấy cô

Trong mộng triền miên đê mê, hình ảnh chân thực giống như chuyện đó thật sự phát sinh, sau đó vào buổi sáng, là hết sức xấu hổ.

#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi