XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đủ loại vấn đề tầng tầng lớp lớp.

Khi Carlo ứng phó, những thân vương phía dưới đều đứng nhìn như chuyện không liên quan gì tới mình.

Lucy ôm thiếu niên kia, mập mờ ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, căn bản không chú ý đến đại sảnh.

Những thân vương còn lại nếu không phải lạnh mặt nhìn, thì chính là đang trò chuyện với người bên cạnh.

"Các ngươi trông thấy Bruno không?"

"Không thấy..."

"Bruno đây là ngay cả mặt mũi cũng không cho à?"

"Vạn nhất hôm nay Carlo thật sự kế thừa vương vị, về sau Bruno cũng hơi khó sống đấy."

"Vậy cũng không nhất định, cho dù thật sự kế thừa vương vị, thì những thân tín của nữ vương bệ hạ, có thể phục sao? Chờ đến lúc hắn triệt để ngồi vững vàng, thì không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào."

Carlo ngược lại rất muốn lôi kéo thân vương.

Nhưng thân vương làm sao dễ lừa như thế?

Chuyện mật chỉ không rõ ràng, các thân vương ai cũng có suy nghĩ riêng, sao có thể đứng về phe Carlo được.

Cho nên hiện tại mấy thân vương này, đều ôm tâm tình xem náo nhiệt mà đến.

Lucy xoa mặt thiếu niên trong ngực, cười tủm tỉm nói: "Chuyện mật chỉ thoái vị của nữ vương bệ hạ, chắc hẳn đáy lòng chư vị đều có hoài nghi nhất định, nhưng chúng ta không có chứng cứ, cũng không thể nói lung tung được, đúng không, hôm nay mọi người cứ xem thử một chút đi."

Các thân vương đều đồng ý với Lucy.

Đang êm đẹp, sao đột nhiên nữ vương bệ hạ lại thoái vị?

Nhưng chữ viết và huyết ấn của nữ vương trên mật chỉ đều không sai.

Chữ viết có thể bắt chước, nhưng huyết ấn thì không giống.

Nếu như không phải nữ vương bệ hạ cam tâm tình nguyện, thì ai có thể bức ép cô ấy lăn xuống vết máu thuộc về nữ vương?

....

Bên ngoài lâu đài cổ.

Mấy chiếc xe khoan thai tới chậm, bị thủ vệ ngăn lại.

"Làm càn, xe của thân vương Bruno cũng dám cản!" Tài xế lái xe quát lớn một tiếng.

Thủ vệ thấy cửa sổ phía sau hạ xuống, gương mặt quen thuộc xuất hiện, thủ vệ nhanh chóng cúi đầu xuống xin lỗi, cho bọn họ đi qua.

"Khoan đã!"

Hạ Từ đột nhiên xuất hiện, ngăn xe của Bruno lại.

"Thân vương Bruno." Hạ Từ cung kính hành lễ: "Thật sự rất xin lỗi, phía trước xe không thể thông hành, xin ngài xuống xe đi vài bước."

Mặc dù Hạ Từ hành lễ.

Nhưng tầm mắt không rũ xuống, mà là muốn nhìn vào trong cửa sổ xe của Bruno.

Vừa rồi hình như cô ta trông thấy...

Bruno chặn tầm mắt của cô ta lại, làm cô ta không nhìn thấy gì cả.

Bruno nhìn vào trong lâu đài cổ một chút.

Mơ hồ có thể trông thấy những chiếc xe đậu lại ở bên trong.

"Có ý gì?"

Không có thêm lời nào thừa thãi.

Nhưng tràn đầy ý tứ chất vấn.

Xe của ông ta không thể đi vào, vì sao những chiếc xe phía trước thì có thể? Cho rằng mắt ông ta mù không nhìn thấy chắc?

Hạ Từ: "Thân vương Bruno, ngài tới muộn..."

"Tiểu Nữ Oa, ngươi cũng không nên đối đầu với ta, tránh ra!" Bruno trầm mặt quát lớn.

Đối phương là thân vương, biểu tình của Hạ Từ không tốt lắm.

"Cho dù ngươi được Carlo tín nhiệm, thì ngươi cũng chỉ là một nhân loại." Bruno cười lạnh bổ đao.

"Đã từng là người bên cạnh nữ vương bệ hạ, cũng không biết ngươi có xứng đáng với nữ vương bệ hạ không."

Trong lời nói của Bruno có hàm ý, đáy lòng Hạ Từ có quỷ, nghe vậy liền có chút hoảng hốt.

Hạ Từ ổn định tâm tình: "Thân vương Bruno, hôm nay là điển lễ kế thừa của Carlo đại nhân, chuyện quá khứ, giờ phút này nhắc lại, có chút không đúng lúc."

Hạ Từ còn chưa nói xong.

Cửa xe bên khác bỗng nhiên bị người đẩy ra.

Tô Cực tóc đỏ xuống xe trước, mở một cây dù ra, đứng ở ngoài xe, giống như cung kính chờ người bên trong ra.

Hô hấp của Hạ Từ trì trệ.

Nhìn chòng chọc vào bên kia.

Một bóng người từ trong xe ra, kỳ thật nơi này chỉ phát tạp một chút ánh nắng, chỉ cần cẩn thận tránh đi, thì sẽ không bị đốt đến.

Nhưng Sơ Tranh vẫn ý tứ đi đến dưới tán dù.

Tốt xấu gì người ta cũng che dù cho mình.

Cô phải có lễ phép của lão đại.

"Hạ Từ." Hai tay Sơ Tranh đút vào trong túi, nhẹ nhàng không chút chập chùng chào hỏi: "Lại gặp mặt."

Hạ Từ phảng phất như đã quên luôn cách hô hấp, tầm mắt dính lên người Sơ Tranh.

Giống như người trước mặt này, không phải là nữ vương bệ hạ cô ta từng quen biết.

...

Trong lâu đài cổ, nghi vấn của đại bộ phận Huyết tộc đều được Carlo giải đáp xong.

Một số người không phục, cũng tạm thời không tìm được sai lầm lớn nào để ngăn cản buổi thịnh điển ngày hôm nay.

Carlo chậm rãi đi lên vương tọa đặt ở chỗ cao.

Nơi đó tượng trưng cho vị trí và quyền lực tối cao của Huyết tộc.

Dễ như trở bàn tay.

Đáy mắt Carlo ẩn ẩn hiện lên một tia kích động.

Mặc kệ Huyết tộc phía dưới không phục thế nào, chỉ cần hôm nay y ngồi lên vị trí kia, thì sau đó có thể từ từ xử lý.

Còn lại ba bậc thang cuối cùng.

Hai bước...

Một bước...

Rầm --

Bên ngoài có một thân ảnh đập tới, ùng ục lăn hai vòng, đụng đến Huyết tộc đứng ở vị trí ngoài cùng.

Huyết tộc vốn đang yên tĩnh, đột nhiên loạn lên.

Người lăn trên mặt đất kia không phải ai khác, mà chính là tâm phúc bên cạnh Carlo -- Hạ Từ.

Carlo đứng ở bậc thang cuối cùng, quay người nhìn qua.

Ngoài cửa lớn, có mấy bóng người chậm rãi tiến vào.

Dẫn đầu chính là Bruno y quen thuộc.

Thế nhưng sau lưng Bruno...

Biểu cảm của Carlo lập tức trầm xuống, chuyện y lo lắng nhất, vẫn phát sinh.

Bruno khí thế bất phàm đi ở phía trước, nhưng vẫn không cách nào che đậy được phong hoa của người sau lưng.

Cô mới là tiêu điểm.

Nữ vương bệ hạ của Huyết tộc.

Trong đại sảnh an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trừ Carlo, mấy vị thân vương khác, thần sắc cũng rất phức tạp.

"Điện hạ!" Trong Huyết tộc có người hô lớn một tiếng, đánh vỡ sự tĩnh mịch quỷ dị này.

Nhóm huyết tộc vừa chất vấn Carlo, dồn dập xúm lại chỗ Sơ Tranh.

"Điện hạ! Ngài trở về rồi?!"

"Điện hạ..."

"Carlo nói ngài lưu lại mật chỉ thoái vị, truyền ngôi vị lại cho hắn, huyết tộc chúng ta làm gì có tiền lệ như vậy." Huyết tộc Vương đều được tuyển định từ nhỏ, tỉ mỉ bồi dưỡng ra được, chứ không hề giống như chế độ kế thừa của nhân loại.

Đương nhiên Huyết tộc Vương thay đổi không nhiều lần, một Huyết tộc Vương, cố gắng sống lâu một chút, ngồi trên vị trí này mấy trăm năm hoặc cả nghìn năm cũng đều có thể.

Nhìn vào mấy ngàn năm lịch sử này, Huyết tộc Vương cũng chỉ gói gọn trong hai chữ số là hết rồi.

Sơ Tranh đồng ý: "Quả thực không có cái tiền lệ này."

Huyết tộc kia giống như được cổ vũ: "Ta sớm biết mà, điện hạ, ngài nói cho chúng ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Bọn họ không tin điện hạ sẽ lưu lại mật chỉ thoái vị.

Bruno hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén quét về phía Carlo ở chỗ cao: "Carlo, ngươi mưu hại điện hạ, ý đồ mưu phản, bây giờ còn không mau thúc thủ chịu trói!"

Mưu hại điện hạ...

Ý đồ mưu phản...

Trong Huyết tộc không có từ ý đồ mưu phản này, đây là từ của nhân loại.

Nhưng dùng ở đây, cũng không sai chỗ.

"Bruno, lời này của ngươi có ý gì?" Người nói chuyện chính là một vị thân vương nhìn có vẻ nho nhã lịch thiệp: "Điện hạ trải qua chuyện gì?"

"Có người mưu hại điện hạ, bây giờ còn muốn làm Huyết tộc Vương." Bruno cất giọng: "Các ngươi nói xem, xảy ra chuyện gì?"

"Bruno, lời này không nên nói lung tung." Thân vương nào đó nhắc nhở.

"Điện hạ cũng ở đây, ta có thể nói lung tung?" Khóe miệng Bruno lộ ra một tia khinh miệt.

Lực chú ý của Huyết tộc, đều tập trung trên người Sơ Tranh.

Sơ Tranh không chút để ý nhìn về phía Carlo ở chỗ cao: "Chân tướng chuyện này thế nào, Carlo và Hạ Từ rõ ràng hơn."

Hạ Từ trên đất sắc mặt tái nhợt.

Lúc này bị điểm tên, càng tái hơn mấy phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi