XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Chủ tử, công chúa đến!"

Tiểu Sơn Tử vội vã chạy vào, bẩm báo với người đang nằm trên ghế xích đu.

Trên mặt Sơ Tranh bị một quyển sách che kín, nghe vậy cô giơ tay kéo xuống một chút, lộ ra đôi mắt thanh lãnh: "Tới làm gì?"

"..." Tiểu Sơn Tử lau một vết mồ hôi lạnh: "Nô tài không biết."

Gần đây công chúa vẫn luôn dưỡng bệnh, trước đó vài ngày đã tốt hơn nhiều, bệ hạ còn tổ chức yến tiệc cho công chúa điện hạ.

Nghe nói là không có việc gì lớn.

Hiện tại đột nhiên tới nơi này, ai mà biết công chúa điện hạ muốn làm gì.

"Công chúa điện hạ đến -- "

Công chúa Vân Lan mang người tiến vào chính điện.

Một thân lộng lẫy, phảng phất như làm cho cái cung điện cũ nát này cũng rực rỡ hơn không ít.

"Tham kiến công chúa điện hạ." Tiểu Sơn Tử vội vàng quỳ xuống.

Đáy lòng thình thịch cuồng loạn.

Không phải công chúa Vân Lan biết gì đó, nên tới hỏi tội chứ?

Hắn liếc nhìn Sơ Tranh một cái.

Người sau vẫn nằm trên ghế xích đu, một thân khí độ nhàn nhã trấn định kia, làm Tiểu Sơn Tử không thể không chịu phục.

"Vệ thập tam, ngươi nhìn thấy bản công chúa, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không có?" Công chúa Vân Lan nhìn người trên ghế xích đu, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ giận dữ.

Hoàng tử Vệ quốc

Đứng thứ mười ba.

Cho nên công chúa Vân Lan vẫn luôn gọi nguyên chủ là Vệ thập tam.

Tựa như một tên nô tài, không xứng có danh xưng.

Sơ Tranh kéo sách xuống, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế xích đu, vạt áo màu đỏ tía trượt xuống.

Đình viện có gió thổi qua, khẽ phất qua làn tóc đen rủ xuống.

Giữa hai đầu lông mày thư lãng đạm mạc, càng làm cho cô nhìn xuất trần thoát tục, thanh nhã tự phụ hơn.

Công chúa Vân Lan đột nhiên sửng sốt.

Trong đầu hiện lên một câu thơ: Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị*.

(*Đá kết như ngọc quý, thân tùng như phỉ thúy, vẻ đẹp độc nhất một cõi, thiên hạ chẳng có người thứ hai.)

Lần đầu tiên nàng ta phát hiện, con tin của Vệ quốc này, lại có dung mạo đẹp mắt như vậy.

Ánh mắt Sơ Tranh thanh lãnh, nhìn qua công chúa Vân Lan, con ngươi trong suốt, không mảy may có chút chập chùng.

"Công chúa muốn làm gì?"

Giọng nói cũng lãnh đạm giống như ánh mắt, kéo suy nghĩ của công chúa Vân Lan về.

Công chúa Vân Lan ngầm bực trong lòng.

Đôi mắt đẹp ngưng lại, nói: "Lần trước ngươi trở về bằng cách nào?"

Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt: "Đi về."

Ta cũng muốn bay về.

Đáng tiếc Vương bát đản không an bài cho ta thiết lập có cánh nha.

Công chúa Vân Lan: "Ai cho phép ngươi tự mình trở về?"

Khoan đã.

Vị tiểu mỹ nhân này, ngươi cũng đã đẩy ta xuống nước, mà còn không cho ta trở về.

Hoàng đế cũng không bá đạo như ngươi đâu!

Dáng dấp đẹp cũng không thể ngang ngược vô lý nha!

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói: "Bằng không thì chờ công chúa chụp cho ta tội danh bỏ trốn sao?"

"Ngươi nói chuyện với bản công chúa kiểu gì vậy!" Công chúa Vân Lan bỗng nhiên nổi giận.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía.

Cô trực tiếp ngồi xuống, hỏi: "Như vậy được rồi chứ." Đứng nói chuyện với ngươi ngươi còn không hài lòng, vậy ta ngồi thôi.

Công chúa Vân Lan: "..."

Tiểu Sơn Tử hận không thể nhét đầu mình vào trong khe đất.

Hắn không muốn bị chặt đầu đâu.

Công chúa Vân Lan dùng tay ngọc chỉ vào cô, tức đến phát run, âm điệu cũng cất cao hơn không ít: "Vệ thập tam ngươi thật to gan."

"Vẫn tốt, tạ công chúa khích lệ."

Sơ Tranh thoải mái nhận sự "tán dương" này.

"..."

"Ngươi là cái thá gì, ngươi đứng lên cho bản công chúa!" Công chúa Vân Lan quát to.

"Công chúa, ta là hoàng tử Vệ quốc." Sơ Tranh không lạnh không nhạt nói: "Thân phận cùng cấp bậc với ngươi."

"Chỉ là một hoàng tử không được sủng ái." Công chúa Vân Lan tức giận đến mức không thèm lựa lời nữa: "Ngươi cho rằng mình bị đưa tới nơi này, còn có thể có cơ hội trở về sao? Vệ quốc chỉ sợ đã quên mất một hoàng tử như ngươi rồi!"

"Vậy ta cũng là hoàng tử Vệ quốc."

"..."

Sơ Tranh quá bình tĩnh, làm công chúa Vân Lan ngược lại có chút thất thố.

Sơ Tranh: "Lễ nghi của công chúa Tấn Quốc chính là chạy đến cung điện của một nam tử xa lạ, to mồm la hét?" Ồn ào như thế còn ra thể thống gì nữa! Mặt mũi của Tấn quốc đều bị ngươi làm mất hết rồi!

【...】 Trong lòng tiểu tỷ tỷ khởi xướng một màn kịch, thật là... Không biết nên bắt đầu phun tào từ đâu.

Sơ Tranh nghiêm mặt, nhìn như không hề suy nghĩ cái gì.

Trên thực tế nội tâm đang âm thầm nghĩ loạn.

Rốt cuộc nguyên chủ làm gì vị công chúa này, mà làm cho nàng ta không vừa mắt mình như thế?

Bệnh này quá nặng, cứ phải chạy tới trước mặt cô xoát cảm giác tồn tại...

"Công chúa, lần nào ngươi cũng xuất hiện trước mặt ta, không phải là thích ta chứ?"

Mặc dù nguyên chủ không thể giống như nam tử bình thường, tùy thời tùy chỗ tản ra hormone giống đực, làm cho giống cái muốn giao... hấp dẫn.

Nhưng dung mạo của nguyên chủ rất đẹp nha.

Cho nên có nữ nhân thích cũng hoàn toàn bình thường.

Dù là rau xanh củ cải, thì cũng có sâu yêu mà.

Vạn nhất công chúa Vân Lan thích loại hình này thì sao?

Đôi mắt đẹp của công chúa Vân Lan trừng lớn, tức hổn hển: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ai thích ngươi."

Công chúa Vân Lan rống xong, xấu hổ xoay người chạy ra khỏi cung điện.

"Công chúa điện hạ."

"Công chúa điện hạ, ngài chậm một chút."

"Công chúa ngài đừng tức giận, mệt mỏi thân thể."

Tốc độ của công chúa Vân Lan chậm lại, trên gương mặt vẫn mang theo màu đỏ ửng: "Một con tin, mà cũng dám nhục nhã bản công chúa như thế!"

Người bên cạnh phụ họa: "Không nghĩ tới hoàng tử Vệ quốc lại là người vô sỉ lỗ mãng như thế, dám dùng ngôn ngữ khinh bạc công chúa..."

Công chúa Vân Lan trừng người nói chuyện kia.

Còn dám nói!

Chuyện này là sỉ nhục!

Người kia lập tức vả miệng mình.

"Chuyện ngày hôm nay, ai dám nói ra, cẩn thận mạng chó của các ngươi." Công chúa Vân Lan quét mắt nhìn người phía sau một vòng.

Nếu như truyền đi chuyện nàng ta bị con tin của Vệ quốc đùa giỡn, thì về sau làm sao có mặt mũi mà gặp người khác nữa?

"Dạ."

Công chúa Vân Lan nhìn về phía cung điện sau lưng, lửa giận cháy rừng rực trong đôi mắt đẹp: "Chuyện ngày hôm nay, chưa xong đâu!"

...

Tiểu Sơn Tử từ dưới đất đứng lên, đầu gối cứng ngắc đến chết lặng.

Thế nhưng so với chấn động mà Sơ Tranh mang đến cho hắn, thì chút cứng ngắc ấy chưa được xem là gì cả.

"Chủ tử, sao ngài lại đắc tội với công chúa điện hạ rồi, nếu công chúa điện hạ mà cáo trạng với bệ hạ, thì chắc chắn ngài sẽ không có quả ngon để ăn."

"Vậy thì không ăn." Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Ta không thích ăn trái cây."

Tiểu Sơn Tử: "..."

Đây là vấn đề trái cây sao?

Tiểu Sơn Tử cảm thấy chắc chắn sắp xảy ra chuyện.

Quả nhiên, một ngày sau, tâm phúc bên cạnh công chúa gọi hắn tới.

Tiểu Sơn Tử thấp thỏm trở lại cung điện.

Quét mắt nhìn viện tử một vòng, hôm nay có mưa nhỏ, người kia không ở trong đình viện.

Cả tòa cung điện, cũng chỉ có hai người bọn họ, mưa dầm liên miên, càng lộ ra vẻ quạnh quẽ.

Tiểu Sơn Tử đi tới đi lui trên hành lang.

Thần sắc xoắn xuýt.

Ngón tay trái nhéo lên cổ tay phải tạo thành từng vệt đỏ.

"Tiểu Sơn Tử."

"Chủ... Chủ tử." Tiểu Sơn Tử cả kinh đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Ngài có dặn dò gì sao?"

Sơ Tranh giống như không phát hiện ra sự dị thường của Tiểu Sơn Tử: "Giúp ta đi mua chút đồ."

Tiểu Sơn Tử: "... Chủ tử muốn mua gì?"

"Tranh chữ." Sơ Tranh nói.

"..." Mua tranh chữ làm gì? Trước kia... Tiểu Sơn Tử nghĩ đến, người này hoàn toàn không giống như trước kia. "Chủ tử muốn mua loại tranh chữ nào."

"Đắt tiền." Sơ Tranh nói: "Càng đắt tiền càng tốt."

Không cầu tốt nhất.

Chỉ cầu đắt nhất.

Tiểu Sơn Tử: "..."

Tiểu Sơn Tử cầm ngân phiếu Sơ Tranh đưa cho.

Có chút mờ mịt xuất cung.

Trước kia con tin sống cuộc sống rất keo kiệt.

Sao bây giờ lại trở nên giàu có rồi?

Tùy tiện rút ra một tấm ngân phiếu, cũng nhiều hơn số tiền hắn kiếm được trong một năm.

Tiểu Sơn Tử sờ lên tay áo của mình.

Đáy lòng càng phức tạp hơn.

Hắn hít sâu một hơi, quyết định đi làm xong chuyện này trước đã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi