Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đế hậu thành hôn nhiều năm, phu thê tình thâm.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, vẫn không có con
Triều thần lại bắt đầu quan tâm đến chuyện con cái.
Đưa mỹ nhân vào?
Không dám không dám.
Hoàng hậu quá khủng bố, những năm này, bệ hạ trừ càng ngày càng sủng hoàng hậu, thì căn bản không thèm nhìn đến những nữ tử khác.
Bọn họ cũng không muốn đưa nữ nhi của mình vào chịu khổ.
Cho nên "đại đội thúc giục sinh con" cứ như vậy mà thành lập.
Ngày nào cũng có đại thần nói về vấn đề con cái.
Hôm nay nhà ai sinh được một tiểu tử béo mập.
Sáng mai lại tiểu tử mập mạp nhà ai đáng yêu thế nào.
Ý đồ đánh thức khát vọng và chờ mong về con nối dõi của bệ hạ.
Nhưng mà phản ứng của Liên Quỳnh có chút khiến người ta nhìn không thấu.
Không thể nói hắn vui, mà cũng không thể nói không vui.
Giống như cười mà không phải cười nhìn bọn họ nói.
Đợi đến khi bãi triều, Liên Quỳnh không kiềm được lửa giận: "Đám lão thất phu bọn họ có ý gì?"
"Bệ hạ, chú ý cách dùng từ." Trần Phi nhắc nhở.
Ngài thân là hoàng đế, mà lại đi gọi thần tử của mình như vậy sao?
Liên Quỳnh hừ một tiếng.
"Sinh con cái gì, bọn họ liền không thể nhìn ta không có con đúng không?" Hắn chỉ muốn cùng hoàng hậu nhà mình trải qua thế giới của hai người, sinh con cái gì? Sinh con cái gì!?
"Bệ hạ..." Trần Phi khuyên nhủ: "Ngài hiện tại là hoàng đế, tương lai cần phải có con cái kế thừa đại nghiệp, ngài và hoàng hậu, cần một đứa bé."
"Tại sao ngươi không sinh đi!" Mặc dù đã làm hoàng đế rất nhiều năm, nhưng Liên Quỳnh mà nóng lên, thì vẫn trước sau như một không thèm nói đạo lý.
Khóe miệng Trần Phi co giật: "Bệ hạ, thần là nam tử."
Liên Quỳnh chắp tay đi về phía trước: "Sinh con đau đớn như thế, còn gặp nguy hiểm nữa, ta mới không cho hoàng hậu sinh đâu."
Trần Phi thận trọng nói: "Vậy bệ hạ định nạp phi?"
Gia đình bình thường cũng tam thê tứ thiếp, chứ đừng nói là nhà đế vương.
Trần Phi cũng chỉ dựa theo suy nghĩ của người bình thường mà nói.
Nếu không muốn để hoàng hậu trải qua sự thống khổ khi sinh con, vậy cũng chỉ có thể nạp phi.
"Trần Phi."
"Bệ hạ?"
Đế vương trẻ tuổi xoay người, trên mặt mang theo ba phần ý cười: "Còn tiếp tục để ta nghe thấy hai chữ nạp phi, cẩn thận da của ngươi."
Trần Phi: "..."
...
Liên Quỳnh trở về tố cáo với Sơ Tranh.
Nói mấy lão thất phu bên ngoài ép hắn sinh con, tư thế kia giống như muốn hắn sinh luôn vậy.
Sơ Tranh dựa vào giường êm, hững hờ lật sách: "Chàng không muốn sinh con?"
"Mới không muốn đâu." Liên Quỳnh bóp chân cho Sơ Tranh, thỉnh thoảng thoa chút dầu: "Sinh con, ta sẽ phải chia sẻ nàng với con, ta mới không muốn đâu."
Sơ Tranh để sách xuống, nâng cằm Liên Quỳnh lên, cúi người hôn hắn.
Liên Quỳnh lập tức có chút tâm viên ý mã.
Rõ ràng cũng đã là lão phu lão thê, chuyện xấu hổ cũng đã làm qua rất nhiều lần, những tư thế có thể mở khóa thì đều mở khóa cả, nhưng mỗi lần cô hôn mình, đều cảm thấy như lần đầu tiên vậy.
Nhưng mà Sơ Tranh chỉ hôn hôn hắn, rất nhanh liền buông ra.
"Triều thần sẽ không từ bỏ ý đồ, chàng sớm nghĩ biện pháp đi." Sơ Tranh dựa về, giọng điệu thản nhiên nhắc nhở.
Liên Quỳnh đương nhiên biết đám lão bất tử kia sẽ không từ bỏ ý đồ...
Vậy tìm cho bọn họ chút chuyện để làm đi.
Thế là Liên Quỳnh đi khiêu khích Sở quốc...
Mặc dù chỉ làm chút việc nhỏ, nhưng Sở quốc tính khí nóng nảy nha.
Năm đó Tấn Vệ khai chiến, sau khi Sở quốc xuất binh tương trợ, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng đã vượt quá dự kiến của không ít người.
Nhưng sau khi Vệ quốc bị diệt quốc không bao lâu, Sở quốc liền quấy rối biên cảnh Tấn quốc nhiều lần.
Bọn họ còn có một công chúa ở bên kia... Mặc dù nghe nói công chúa Vân Lan sống bên kia vô cùng thê thảm.
Nhưng tiên hoàng và tiên hoàng hậu đều đã chết hết, còn ai rảnh mà đi quan tâm sự sống chết của một vị công chúa nữa.
Sở quốc quấy rối biên cảnh, mặc dù đều là chuyện nhỏ, nhưng cứ dai dăng dẳng, cũng khiến người ta phiền chán.
Liên Quỳnh tìm chuyện như vậy cho triều thần làm, đề tài thảo luận hằng ngày biến thành Sở quốc.
Quả nhiên không ai nhắc lại chuyện hài tử nữa.
Liên Quỳnh hài lòng bá chiếm hoàng hậu của mình.
Sự yêu thích mà đời này Liên Quỳnh từng kiên trì, và vẫn mãi mãi kiên trì, đều chỉ có mình cô.
...
Tiểu Sơn Tử bây giờ đã đại thái giám quản lý toàn bộ hậu cung.
Hôm nay hắn đi ngang qua cung điện lúc trước con tin Vệ quốc ở, tâm tư khẽ động, xoay người đi vào.
Cung điện đã phủ đầy bụi, năm đó đi quá vội vàng, rất nhiều thứ đều không mang theo, về sau trở về cũng không đến đây nữa.
Nhưng hoàn cảnh quen thuộc, vẫn câu lên một chút hồi ức của Tiểu Sơn Tử.
Nếu năm đó hắn không khuất phục đi theo chủ tử hiện tại, thì không biết bây giờ đã lăn lộn thành thế nào rồi.
Ai.
Tiểu Sơn Tử cảm thán trong lòng một phen, đẩy cửa mấy gian phòng ra nhìn nhìn.
Ở trong gian phòng của Sơ Tranh, Tiểu Sơn Tử đột nhiên thấy thứ gì đó dưới mặt đất.
Hắn nghi hoặc đi qua, phủi tro bụi đi, nhìn thấy vàng lá trên mặt đất.
Ở đâu ra?
Tiểu Sơn Tử nghi hoặc, phát hiện vàng lá dường như không chỉ có một mảnh.
Mà là rất nhiều.
Kéo dài đến dưới giường.
Tiểu Sơn Tử chổng mông lên, ở dưới đất đầy tro bụi, nhìn xuống phía dưới giường.
Bên trong chất đống không ít thứ, đều phủ đầy bụi.
Tiểu Sơn Tử lấy hết đồ vật ra ngoài, mở ra xem, bên trong đều là vàng bạc châu báu, còn có một chút bạc lẻ.
Cái này...
Là ai trộm giấu ở chỗ này sao?!
Dưới giường có mười cái tay nải lớn lớn bé bé, bên trong đều là thứ đáng tiền.
Tên trộm nào mà to gan như thế?!
Nhiều đồ như vậy...
Tiểu Sơn Tử nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu hắn lấy đi cũng không ai biết đâu nhỉ?
Nhưng mà sự thực là Tiểu Sơn Tử hấp tấp đi bẩm báo với Sơ Tranh.
Dù sao những thứ này cũng tìm ra được từ dưới giường của Sơ Tranh.
"Cái đó à..." Sơ Tranh đã quên lâu rồi: "Cho ngươi đấy."
Hạnh phúc ập xuống quá nhanh, Tiểu Sơn Tử thiếu chút nữa quên cả hô hấp.
Tiểu Sơn Tử run rẩy: "Chủ tử... Những thứ kia..." Rất nhiều đó! Bọn họ làm mấy đời cũng không thể kiếm được nhiều vàng bạc như thế.
"Ừ, thưởng cho ngươi." Thái độ của Sơ Tranh là hoàn toàn không quan tâm.
Về sau Tiểu Sơn Tử mang theo những thứ vàng bạc châu báu đó áo gấm về làng.
Đứa bé hắn thu dưỡng, tò mò hỏi: "Nghĩa phụ, làm việc trong cung kiếm được rất nhiều tiền sao?"
Tiểu Sơn Tử lắc đầu: "Trong cung không kiếm được tiền."
"Vậy vì sao nghĩa phụ lại có tiền như thế?" Đứa nhỏ này đang ở tuổi thiếu niên, đầy rẫy hiếu kì và tìm tòi nghiên cứu.
Bọn họ thế nhưng là người có tiền nhất trong trấn đấy.
"Bởi vì chủ tử của nghĩa phụ có tiền." Tiểu Sơn Tử cảm khái: "Đây đều là chủ tử ban thưởng."
"Chủ tử của nghĩa phụ đối với người thật tốt."
Tiểu Sơn Tử cười: "Đứa nhỏ ngốc, nghĩa phụ của con chỉ là một hoạn quan, sao chủ tử có thể tốt với ta."
"Không phải nàng ban thưởng cho người rất nhiều đồ sao?"
Tiểu Sơn Tử bất đắc dĩ.
Hắn cũng không thể nói cho nó biết, đó là vì chủ tử không muốn xử lý những thứ này, nên tiện tay ném cho hắn, đúng không?
Không chỉ có hắn.
Chỉ cần là người làm việc bên cạnh chủ tử, có ai mà không nhận được chỗ tốt đâu?
Không biết có bao nhiêu người đánh nhau muốn vỡ đầu để được vào cung làm việc cho chủ tử đấy.
Chẳng qua mình là người hầu hạ thân cận, nên được nhiều hơn đám người kia một chút mà thôi.
"Vậy... chủ tử của người là người như thế nào?"
"Nàng à..."
Tiểu Sơn Tử nhìn về nơi xa xa.
Thật lâu sau mới lắc đầu.
"Nghĩa phụ dùng cả đời cũng chưa nhìn thấu được nàng."
Đó là một nữ tử mà không thể suy đoán nổi tâm tư.
Đối với ai cũng dùng thái độ lạnh lùng xa cách, giống như trên thế gian này, không có thứ gì làm cô để ý.
Duy chỉ đối với bệ hạ...
Mặc dù cũng là thái độ lãnh đạm, nhưng bọn họ đều nhìn ra được, cô đối với bệ hạ là dung túng và cưng chiều.
*
VỊ DIỆN THỨ 15 HOÀN TẤT!