XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Lan Linh."

Lan Linh và Sơ Tranh vừa đi vào, thì có người gọi Lan Linh lại.

Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút, là một người đàn ông trẻ tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đậm màu, áo khoác khoác trên khuỷu tay, khuôn mặt trầm túc, không giống nghệ sĩ, thậm chí không quá giống người trong giới...

"Cô vào trước đi." Lan Linh bảo Sơ Tranh đi vào trước.

"Ừ."

Một mình Sơ Tranh đi vào trước.

Trong tiệc rượu quả thực có rất nhiều nghệ sĩ, cũng có không ít người quen mặt.

Còn có một số diễn viên lớn, lúc này đều ở nơi này.

"Sơ Tranh."

Giản Đan kéo một nữ sinh, từ trong đám người đi tới.

Nữ sinh kia tò mò đánh giá Sơ Tranh: "Đan Đan, cậu biết à?"

Giản Đan cười cười: "Bạn bè, tớ nói với cô ấy mấy câu, cậu qua kia trước đi."

"Ừ."

Dường như nữ sinh cũng không phải người trong giới, cũng không nhận ra cô.

Trong nhà Giản Đan kỳ thật rất có tiền, cũng được cho là môn đăng hộ đối với Sở An Dương.

Không biết tại sao Sở An Dương lại muốn cất giấu Giản Đan.

Cái nghi vấn này cho đến lúc chết nguyên chủ cũng không giải đáp được.

"Trì Sơ Tranh, sao cô lại tới đây?" Nữ sinh vừa đi, tiểu bạch thỏ mềm mại yếu đuối liền đổi sắc mặt.

Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Mắc mớ gì tới cô?"

Tiểu bạch thỏ hừ lạnh một tiếng: "Trì Sơ Tranh, tôi cảnh cáo cô, cô và An Dương đã không có quan hệ gì, về sau không được phép tiếp tục xuất hiện trước mặt An Dương nữa."

"Tôi cũng không hi vọng hắn xuất hiện trước mặt tôi." Sơ Tranh rất đồng ý.

Vừa thấy là ta lại muốn xử lý hắn.

Giản Đan có chút ngờ vực.

Không biết Sơ Tranh nói thật hay giả.

"Nếu để cho tôi phát hiện, cô còn dây dưa với An Dương, thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu."

Giản Đan nói xong câu đó, trên mặt lại nâng lên nụ cười ngọt ngào.

Sơ Tranh: "..."

Kỹ năng đổi sắc mặt này.

Tốt nghiệp lớp diễn xuất sao?

Giản Đan vừa chuyển người, thì có một người ở bên cạnh đột nhiên đụng tới.

Ly rượu vang bưng trong tay, tạt thẳng về phía người Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhanh tay lẹ mắt tránh ra, một ly rượu kia, toàn bộ tạt hết lên người Giản Đan.

"A..."

Đám người phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ.

Giản Đan mặc lễ phục màu trắng, rượu vang thấm ướt phần lưng cô ta, nhuộm thành màu đỏ.

Nghĩ là biết chật vật đến bao nhiêu.

Giản Đan cứng ngắc quay đầu lại.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc chỉ vào người tạt rượu.

Cô ta làm ra.

Không liên quan gì đến ta!

Mặc dù... vừa rồi ta cũng nghĩ đến chuyện tìm người đến chỉnh ngươi.

"Xin lỗi xin lỗi." Người phụ nữ tạt rượu vội vàng nói xin lỗi: "Không phải tôi cố ý."

Cô ta lại âm thầm trừng Sơ Tranh một cái, sao cô lại phản ứng nhanh như vậy chứ?

Giản Đan ủy khuất lắc đầu, đáy lòng tức giận đến vặn vẹo, nhưng trên mặt lại là vẻ rộng lượng tha thứ: "Không sao."

Bạn bè của Giản Đan phát hiện ra dị thường, vội vàng tới, dẫn Giản Đan đi thay quần áo.

Động tĩnh không lớn lắm, mọi người đều không chú ý đến bên này.

Giản Đan không tiếng động rời đi, người bên cạnh rất nhanh liền không chú ý nữa.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm nơi nào đó vài giây, ánh mắt chậm chạp chuyển về phía người phụ nữ tạt rượu.

Cô ta không thèm che giấu ác ý của mình: "Trì Sơ Tranh, vừa rồi cô tránh cũng thật nhanh."

"Tốc độ quyết định vận mệnh." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh.

"Ôi, một tiểu tam như cô, mà cũng có thể nói ra lời như vậy." Người phụ nữ yêu kiều cười: "Thật đúng là hiếm có."

Trong trí nhớ của nguyên chủ có người phụ nữ này, là tùy tùng của Ôn Yên Vũ.

Ôn Yên Vũ là ai?

Ôn Yên Vũ chính là vị hôn thê của Sở An Dương.

Rốt cuộc hai người đã đính hôn chưa thì nguyên chủ không biết, nhưng Ôn Yên Vũ vẫn luôn nói mình là vị hôn thê của hắn ta.

Ôn Yên Vũ cảm thấy nguyên chủ là tiểu tam, cướp đi Sở An Dương, nghĩ hết cách đối phó nguyên chủ.

Sơ Tranh nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy Ôn Yên Vũ đứng cách đó không xa.

Cô ta bưng một ly Champagne, như ánh trăng chói lóa giữa trời sao, sặc sỡ loá mắt.

Sơ Tranh nói: "Tôi và Ôn Yên Vũ nói chuyện."

Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, khinh thường cười lạnh: "Cô dựa vào cái gì mà muốn nói chuyện với Yên Vũ?"

Sơ Tranh liếc nhìn cô ta một cái: "Cô có thể đại biểu cho Ôn Yên Vũ?"

Thanh âm của cô giống châu ngọc rơi xuống, thanh thúy, nhưng không có nhiệt độ.

Nữ nhân bị Sơ Tranh nhìn đến sững sờ, hai tay đang khoanh trước ngực cũng buông xuống, đáy lòng lại có chút do dự.

...

"Cô muốn nói chuyện gì với tôi?"

Ôn Yên Vũ đánh giá người trước mặt.

Trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, người này không giống trước kia lắm.

Ánh mắt, thần sắc, khí thế... cũng khác nhau.

Trên internet nói cô và Sở An Dương đã chia tay, đã chia tay, Ôn Yên Vũ cũng không cần thiết phải chỉnh cô nữa.

Vừa rồi chỉ là người bên cạnh tự tác chủ trương mà thôi.

Sơ Tranh cầm lấy một ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, nhấp một ngụm: "Nói chuyện về người Sở An Dương thích."

Địch nhân của địch nhân chính là bạn bè.

Phải biết lợi dụng hết thảy những tài nguyên có thể lợi dụng.

【...】 Đánh rắm! Cô muốn bớt phiền phức đi thì có!? Không đúng, ta bảo cô phá sản, sao cô lại ở trong bóng tối âm thầm hại người ta chứ?

Nhà này còn có thể phá được nữa không đây?

Vương Giả muốn bùng nổ ngay tại chỗ.

"..." Ôn Yên Vũ trầm mặt xuống: "Thế nào, cô còn muốn nói cho tôi biết, cô và hắn đã chia tay, nhưng hắn vẫn thích cô à?"

"Cho tới bây giờ hắn chưa từng thích tôi." Sơ Tranh nói: "Cô nhầm người rồi?"

Ôn Yên Vũ nhẹ cau mày liễu lại: "Có ý gì?"

"Nói không bằng nhìn." Đầu ngón tay Sơ Tranh sờ lên ly rượu: "Muốn xem không?"

Ta dẫn ngươi đi xem kích thích nha!

Ôn Yên Vũ ngờ vực.

Nhưng dính đến Sở An Dương, Ôn Yên Vũ không thể không đồng ý.

"Tôi ngược lại rất muốn xem hôm nay cô định chơi trò gì."

Sơ Tranh bảo Ôn Yên Vũ đi theo mình.

...

"Thật xin lỗi, hai vị nữ sĩ, trên lầu đang xảy ra một chút sự cố, cho nên hai người không thể lên đi. Nếu như cần sử dụng phòng nghỉ, hãy vào thang máy, lên trên lầu, sẽ có phòng nghỉ."

Sơ Tranh và Ôn Yên Vũ bị nhân viên công tác của khách sạn lễ phép cản lại dưới lầu.

Sơ Tranh: "..."

Thế này rất lúng túng đó người anh em à.

Ôn Yên Vũ dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn Sơ Tranh: "Rốt cuộc Cô muốn cho tôi xem cái gì? Cô đang đùa giỡn với tôi à?"

"Cô thì có cái gì để mà đùa giỡn." Sơ Tranh lạnh như băng đáp một câu.

Ôn Yên Vũ: "..."

【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản đi. 】 Trước khi Sơ Tranh động thủ đánh người Vương Giả kịp thời lên tiếng: 【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, mua xuống khách sạn Edern. 】

Sơ Tranh: "..."

Ta là một lão đại.

Ta phải tỉnh táo.

Không thể phát cáu.

Nhưng mà rất muốn đạp người!

Sơ Tranh quay người gọi điện thoại cho Lan Linh.

"Cô có biết người đứng đầu của khách sạn Edern là ai không?"

Lan Linh còn chưa lên tiếng, Sơ Tranh đã trực tiếp ném qua một câu như vậy.

"Người đứng đầu của Edern?" Lan Linh nghi hoặc: "Cô hỏi chuyện này làm gì?"

Cô không đi nghe ngóng cấp cao của Vloria, lại đi nghe ngóng người đứng đầu của khách sạn làm gì?

Giọng điệu của Sơ Tranh rất nghiêm túc: "Mua khách sạn."

"..."

Dường như Lan Linh bị sặc nước.

Sơ Tranh: "..." Ta nói rất hài hước à?

Mua khách sạn, ta thật lòng đó!

"Trì tiểu thư, cô mua khách sạn làm gì?" Lan Linh thay đổi cả cách xưng hô luôn: "Có phải cô uống say rồi không?"

"Có tiền."

"Cô là một nghệ sĩ." Lan Linh cường điệu nhắc nhở.

Có tiền cũng không thể mua khách sạn!

Nhà cô lại không có mỏ mà!

"Nghệ sĩ không được phép có tiền, hay là không được phép mua khách sạn?" Sơ Tranh nói: "Cô biết không? Thời gian của tôi đang gấp."

Lan Linh: "..."

Cô ấy chỉ vừa mới đi có một tí.

Mà nghệ sĩ nhà cô ấy đã trải qua chuyện gì rồi?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi