XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Năm đó tổ chức Ám Nguyệt phát triển mạnh mẽ, chiếm cứ một tòa thành trì cũng hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng vì sao bọn họ lại muốn chọn một cái thôn nhỏ làm trụ sở.

Linh Tích tìm trong tài liệu mà chỉ có tế ti mới có thể đọc được, tra được một ít ghi chép không được phơi bày.

Lúc ấy khi bọn họ phát hiện ra cái thôn nhỏ kia, thì trong thôn làng còn có không ít người.

Bọn họ di dời những người này đi, phát hiện trong làng khắp nơi đều là ma pháp trận.

Căn cứ vào ghi chép, kia là ma pháp trận sinh tế.

Sinh tế cần sinh mệnh sống.

Bọn họ không biết Ám Nguyệt dùng những ma pháp trận này muốn sinh tế cái gì, nhưng nhìn từ tình huống lúc đó, ma pháp trận còn chưa từng được khởi động.

Ám ma pháp sư bị bắt lại không hề đề cập tới việc này, thậm chí còn có một số ám ma pháp sư tự sát bỏ mình, giữ kín bí mật.

Bởi vậy đến cuối cùng, đều không ai biết được, đối tượng bọn họ muốn sinh tế là gì.

Vì để phòng ngừa vạn nhất, cái thôn kia được kiểm tra trong trong ngoài ngoài, thậm chí ngay cả dưới mặt đất cũng không bỏ qua.

Nhưng cái chỗ kia không có gì dị thường.

Chuyện này trở thành một sự kiện khó hiểu.

"Cho nên chàng vẫn không biết được vì sao Diệp Thư Lương muốn đồ thành." Diệp Thư Lương hướng đến nơi đó, nơi đó không bình thường là điều chắc chắn!

Linh Tích nhấp môi dưới: "Nhưng ta lại tìm được trên một bản ghi chép khác, phát hiện còn có một ghi chép cổ xưa hơn về Mậu Lăng Thành."

"Ừm?"

"Trong ghi chép có ghi, đã từng có một ám ma pháp sư, từng thiết hạ một ma pháp trận rất phức tạp ở nơi đó, nghe nói lúc ấy hắn muốn triệu hoán Thần Hắc Ám, nhưng bị người phát hiện, nên hắn bị tru sát trong ma pháp trận kia." Có Thần Quang Minh, tự nhiên cũng có Thần Hắc Ám.

Sau khi ma pháp sư kia chết, ma pháp trận không hề có dự liệu khởi động.

Thế nhưng Thần Hắc Ám cũng chưa từng xuất hiện.

Ngay lúc đó đại khái mọi người đều cảm thấy ma pháp trận đã mất đi hiệu lực, cũng không tiếp tục tiến hành xử trí gì với ma pháp trận kia nữa.

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Ý của chàng là, ma pháp trận kia vẫn còn, Ám Nguyệt lựa chọn nơi đó, cũng là bởi vì trận pháp kia?"

Linh Tích: "Ta chỉ suy đoán như thế."

"Diệp Thư Lương cũng không phải ám ma pháp sư, tại sao hắn lại muốn tìm trận pháp này?"

Linh Tích lắc đầu.

Khả năng này chỉ có mình Diệp Thư Lương rõ ràng.

Y mưu đồ những thứ này, đều là vì cái gì.

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, nói: "Ma pháp trận ở Mậu Lăng Thành đúng là có chút kỳ quái."

Vị trí của ma pháp trận kia là do Diệp Thư Lương chỉ, nguyên chủ đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại hồi tưởng lại, thì phạm vi của ma pháp trận kia cũng không lớn, đâu cần thiết phải như lời Diệp Thư Lương nói, cần phải phá đi ma pháp trận kia mới có thể...

"Ngôi mộ tập thể."

"Cái gì?" Linh Tích nghi hoặc.

Trong tư liệu cũng không ghi chép lại vị trí địa lý tường tận, nhiều năm như vậy, vị trí địa lý cũng sẽ xuất hiện biến hóa, đại khái là phương hướng đồng dạng, nhưng vị trí cụ thể đã thay đổi.

Ma pháp trận để triệu hoán Thần Hắc Ám kia, có khả năng nằm dưới ngôi mộ tập thể ấy.

Chỉ là Diệp Thư Lương bảo nguyên chủ đi phá ma pháp trận kia, thì có lợi ích gì chứ?

Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ.

Cô quyết định ôm thẻ người tốt đi ngủ.

Cần gì quản y muốn làm gì.

Cô chỉ cần đảm bảo Diệp Thư Lương không thoải mái, thẻ người tốt cảm thấy mình là người tốt là được rồi.

Những chuyện còn lại không có xu quan hệ nào với cô.

Ừm!

Nhận rõ chức trách của mình rất quan trọng.

...

Mậu Lăng Thành.

Dưới bóng đêm, Mậu Lăng Thành tựa như một đầu cự thú, phủ phục trong bóng đêm, tùy thời chuẩn bị lao ra, cắn đứt cổ con mồi.

A Đại dẫn theo hai người, lặng yên không tiếng động đứng ngoài Mậu Lăng Thành.

A Đại lúc này, trên mặt làm gì còn nửa điểm chất phác, chỉ có lãnh ý vô tận.

"Đây là thứ lấy về từ Đinh gia."

Người phía sau đưa một hộp gấm lên.

A Đại mở hộp gấm ra, bên trong là một viên đá ma pháp sáng long lanh, phía trên khắc đồ đằng phức tạp, ẩn ẩn có thể nhìn thấy nguyên tố ám lưu động bên trong.

Người kia lại nói: "Chuyện Đinh gia, Diệp Thư Lương gánh, bây giờ hắn đang bị nhốt trong hiệp hội ma pháp."

A Đại khép hộp lại: "Cứu hắn ra."

"Thuộc hạ lập tức đi an bài."

Người kia nhanh chóng nhanh rời đi, biến mất trong bóng đêm.

A Đại dẫn theo một người khác, vòng qua Mậu Lăng Thành, đi qua một đoạn đường rất dài, cuối cùng mới dừng lại.

...

Mười ngày sau.

Diệp Thư Lương được người cứu đi.

Người cứu y, ném y ở bên ngoài Bồng Hoa Thành, rồi trực tiếp biến mất.

Bản thân Diệp Thư Lương cũng rất đần độn, tại sao có thể có người tới cứu mình?

Chắc chắn không phải người Diệp gia, bởi y từng dặn dò Khai Ảnh, không được tùy tiện hành động.

Diệp Thư Lương không dám vào thành, vất vả lắm mới liên hệ được với Diệp gia.

Quả nhiên Diệp gia không phái người tới cứu y.

Lần này thì tốt rồi, Diệp Thư Lương được người cứu đi, hiệp hội ma pháp chứng thực tội danh của y, cho rằng y là hung thủ diệt môn Đinh, và cũng là hung thủ đồ sát Mậu Lăng Thành.

Đồ thành là y làm ra, điểm này y còn hiểu được.

Thế nhưng Đinh gia bị diệt, có liên quan gì đến y?!

Đến cả cái gọi là hung khí kia, y còn chưa từng thấy bao giờ!!

Bên trong Bồng Hoa Thành dán đầy lệnh truy nã, Diệp Thư Lương muốn trở về làm sáng tỏ chắc chắn là chuyện không thực tế.

Diệp Thư Lương tính toán thời gian, quyết định chắc chắn, liên hệ với người Diệp gia, phái một số người ra khỏi thành.

...

Ám ma pháp sư xuất hiện, án của Đinh gia và Mậu Lăng Thành, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy áp bức như gió bão sắp đến.

Nhưng mà phần lớn người đều như lọt vào trong sương mù, không làm rõ được rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, chỉ biết ám ma pháp sư lại sắp bắt đầu làm loạn.

Người trong Thần Điện cũng rất bận rộn.

Mấy người mới tiến vào, trong lúc nhất thời không có ai quản, bọn họ cũng không biết nên làm gì.

"Phú Dục."

Phú Dục ngước mắt, trông thấy nữ tử đứng cách đó không xa, con ngươi sáng lên.

Phú Dục vội vàng chạy tới: "Sơ Tranh, sao ngươi lại tới đây."

Sơ Tranh ra hiệu hắn đuổi theo.

"Đi đâu thế?"

Phú Dục miệng thì hỏi như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật đuổi theo Sơ Tranh.

Lương Thư Tuyết từ rất xa trông thấy hai người rời đi, đôi mắt đẹp nhíu lại, cũng đi theo.

Lương Thư Tuyết đứng xa xa nhìn Sơ Tranh và Phú Dục, không ngừng ra ra vào vào giữa các cửa tiệm, nàng ta đi qua nhìn thử, trong cửa tiệm cơ hồ đều trống rỗng.

Hai người kia... Làm gì thế?

Ngay khi Lương Thư Tuyết nghi hoặc, Sơ Tranh và Phú Dục cùng đi đến truyền tống trận.

Lương Thư Tuyết lập tức đuổi theo kịp.

Loại truyền tống trận cỡ lớn này có thể dung nạp vài trăm người, Lương Thư Tuyết ẩn trong đám người, cũng không cần lo lắng bị phát hiện.

Sơ Tranh và Phú Dục truyền tống đến một đại thành trì gần Mậu Lăng Thành, còn cách Mậu Lăng Thành chừng một đoạn đường, Sơ Tranh thuê cỗ xe ngựa chậm rãi đi qua.

Phú Dục ngồi ở bên ngoài đánh xe.

Phú Dục nhìn thấy mấy con báo Tật Phong kia, dáng người mạnh mẽ, thỉnh thoảng hiện lên từ trong lùm cây bên cạnh.

Cũng không biết bọn nó đến bằng cách nào.

Bọn họ đến đây bằng truyền tống trận, dù tốc độ của báo Tật Phong rất nhanh, nhưng có thể nhanh đến nước này sao?

Đáp án đương nhiên là —— không thể.

Trước đó Sơ Tranh đã để đám báo Tật Phong qua bên này trước rồi.

"Sơ Tranh, phía trước chính là Mậu Lăng Thành." Phú Dục nói thầm một tiếng: "Chúng ta đến đó làm gì, không phải chỗ đó đã bị đồ thành rồi sao? Người Diệp gia thật quá phát rồ..."

Sơ Tranh đã trông thấy hình dáng của Mậu Lăng Thành.

Sau khi bị đồ thành, Mậu Lăng Thành liền trở thành hoang thành.

Sơ Tranh bảo Phú Dục đi theo lối nhỏ bên cạnh, vòng qua Mậu Lăng Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi