XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sứ mệnh là Chung Ly gia truyền thừa qua từng thế hệ.

Đây không phải chuyện Trang Kỷ có thể giải thích rõ ràng được.

Hơn nữa hắn cảm thấy tam quan của mình và Sơ Tranh không quá hợp nhau, căn bản cũng không thể giải thích nổi.

Sơ Tranh cũng không có ý tứ đi sâu thảo luận về ‘sứ mệnh’ gì đó.

Cô cân nhắc lại, đơn giản thô bạo đưa ra biện pháp giải quyết: "Giết con yêu hạ nguyền rủa kia không phải được rồi sao."

Cởi chuông phải do người buộc chuông.

Yêu hạ nguyền rủa chết.

Nguyền rủa tự nhiên sẽ bị phá.

Trang Kỷ cười khổ: "Cô chưa từng vào yêu tháp, không biết bên trong đều là loại yêu gì."

Nếu thật sự dễ dàng như vậy, thì các vị tổ tiên Chung Ly gia, đã sớm làm từ lâu rồi.

"Cho nên người ngoài có thể đi vào?"

"Có thể thì có thể..."

"Vậy là được rồi, ta vào giết con yêu kia." Sơ Tranh như đã định liệu từ trước, nói làm liền làm: "Vào từ chỗ nào?"

Trang Kỷ: "..."

"Tiểu yêu, yêu trong yêu tháp có những con từ mấy ngàn năm trước, ngươi đi vào chính là chịu chết." Thanh âm sâu kín của Tầm Ẩn truyền đến.

"Sao ngươi biết ta đi vào chính là chịu chết, có lẽ ta còn lợi hại hơn bọn họ thì sao." Mấy ngàn năm thì thế nào, không phải cũng bị nhốt trong tháp không ra được à.

"Tiểu yêu, rốt cuộc tự tin của ngươi từ đâu tới?" Tầm Ẩn tò mò.

"Trời sinh."

Vô địch chính là lợi hại như vậy đấy.

"..."



Cho dù Sơ Tranh muốn đi vào cũng không được, người có thể mở ra yêu tháp chỉ có Chung Ly Lạc.

Nhưng bây giờ Chung Ly Lạc bị thương, căn bản không có cách nào mở yêu tháp ra.

Sơ Tranh ném cho Trang Kỷ một viên nội đan.

Dùng nội đan chữa trị, xác thực rất nhanh liền tốt lên.

Nhưng mà...

Chung Ly Lạc căn bản không biết làm sao để mở yêu tháp.

Nhận biết của nó đối với yêu tháp —— chỉ là hai chữ "yêu tháp" này mà thôi.

Cũng may phương pháp mở ra không phức tạp lắm, đối với Chung Ly Lạc bây giờ đã cùng một nhịp thở với yêu tháp mà nói, rất dễ dàng học được.

"Năng lực của tiểu thiếu gia có hạn, cô chỉ có nửa tiếng... Hoặc là ngắn hơn." Nửa tiếng đã là vô cùng lạc quan rồi. Trang Kỷ nói: "Nếu như cô không thể rời khỏi yêu tháp trước khi tiểu thiếu gia quan bế yêu tháp, thì cô cũng chỉ có thể bị nhốt ở bên trong, nếu như có thể chống đỡ đến lần tiếp theo tiểu thiếu gia mở yêu tháp ra, thì còn có cơ hội ra ngoài."

"Ừ."

Sơ Tranh biểu thị biết rồi.

Trang Kỷ giao cho Sơ Tranh một tờ giấy: "Đây chính là con yêu lúc trước hạ nguyền rủa."

Sơ Tranh nhìn đồ án phi thường trừu tượng trên giấy... Cô tuyệt đối không tin có con yêu nào lớn lên với bộ dáng này!

"Tiểu yêu."

Tầm Ẩn dựa vào bên cạnh, ánh mắt rơi trên người cô: "Ngươi thật sự muốn đi vào?"

"Ừ."

Khóe miệng Tầm Ẩn câu lên: "Ngươi chết ở bên trong, ta có thể đi rồi."

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ta sẽ không chết." Không thể trông mong ta tốt hơn một chút được à.

"Ta cũng không muốn ngươi chết, dù sao ta vừa thích ngươi một chút..." Tầm Ẩn dừng một chút: "Ta và ngươi cùng vào."

Sơ Tranh còn chưa đáp ứng, Trang Kỷ liền bác bỏ: "Tiểu thiếu gia chỉ có thể để một người đi vào, tuổi của cậu ấy quá nhỏ."

"Ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ ta." Sơ Tranh vỗ vai Tầm Ẩn: "Đừng nghĩ đến chuyện chạy."

"Cho dù ta chạy, sau khi ra ngoài ngươi còn có thể tìm được ta sao?" Tầm Ẩn tự nhận chút bản lĩnh này hắn vẫn có.

Sơ Tranh vứt cho hắn một ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi có thể thử một chút."

Tầm Ẩn: "..."

Rốt cuộc là ai cho con tiểu yêu này tự tin lớn như thế.

"Tiểu thiếu gia, dựa theo lời tôi dạy, không cần phải sợ, cậu là chủ nhân của yêu tháp, yêu tháp sẽ nghe lời cậu."

Trang Kỷ không biết quyết định của mình có chính xác không.

Nhưng nếu như thật sự có thể phá tan nguyền rủa...

Tiểu thiếu gia có thể sống cuộc sống như người bình thường, bình an vô lo.

Nhóc tỳ nhu thuận gật đầu: "Kỷ ca ca, em nhớ rồi."

Trang Kỷ sờ sờ đầu nó: "Vậy... Bắt đầu đi."

Chung Ly Lạc nhếch miệng cười với Trang Kỷ, lấy mặt dây chuyền hình tháp trên cổ xuống, đặt ở giữa phòng.

Chung Ly Lạc nhắm mắt lại.

Lúc đầu Sơ Tranh không phát hiện có gì không đúng, nhưng theo thời gian trôi qua, ánh sáng trong phòng dường như giảm bớt đi không ít.

Trong hư không có hư ảnh xuất hiện.

Đó là một toà tháp.

Giống y đúc như mặt dây chuyền của Chung Ly Lạc, chỉ là phóng đại vô số lần...



Tầm Ẩn nằm dài trên ghế sofa như không có xương cốt, ôm điện thoại, âm thanh của trò chơi tràn ngập

Trang Kỷ ở bên cạnh đi tới đi lui, thấy Tầm Ẩn còn đang chơi game, căng da đầu hỏi: "... Anh... Anh không lo lắng sao?"

"Lo lắng cái gì?" Tầm Ẩn kéo khóe miệng xuống: "Chính cô ta muốn đi tìm chết, ta còn phải ngăn cản à? Ngươi thấy ta giống yêu tốt như vậy sao? Lại nói, cô ta chết rồi, ta liền tự do."

Trang Kỷ: "..."

Trên giao diện điện thoại của Tầm Ẩn, nhân vật trong game đứng im bất động, hắn cũng không nhìn trò chơi, mà là nhìn con số đang không ngừng nhảy lên bên cạnh.

Mười phút trôi qua...

Mười lăm phút...

Chung Ly Lạc có chút không nhịn được, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân thể cũng lung la lung lay.

Trang Kỷ gấp đến độ không được, lại không dám quấy rầy Chung Ly Lạc.

Mười tám phút...

Biên độ lắc lư của thân thể Chung Ly Lạc tăng lớn.

Hư ảnh của yêu tháp trong hư không yếu đi không ít.

Ánh mắt Tầm Ẩn liếc qua nhìn Chung Ly Lạc, ánh mắt kia âm trầm, giống như muốn ăn sống Chung Ly Lạc luôn vậy.

Trang Kỷ theo bản năng ngăn trở ánh mắt Tầm Ẩn.

Hai mươi phút...

Chung Ly Lạc nhịn không được, cửa lớn của yêu tháp trên hư ảnh, đang chậm rãi khép lại.

Tầm Ẩn ngồi dậy.

Trang Kỷ khẩn trương nhìn tiểu thiếu gia nhà mình, không chú ý tới sự dị thường của Tầm Ẩn.

Cửa của yêu tháp chỉ còn lại một đường nhỏ, sắp triệt để khép lại.

Thân thể Tầm Ẩn đột nhiên hóa thành một tia ánh sáng, trước khi cửa yêu tháp đóng lại, tiến vào bên trong.

Cửa lớn của yêu tháp khép lại, trong hư không có lực lượng vô hình khuếch tán ra bên ngoài, lan đến gần Chung Ly Lạc.

Thân thể Chung Ly Lạc mềm nhũn, ngã xuống đất.

"Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia..."



Yêu tháp.

Tòa yêu tháp này, không khác gì lắm so với những tòa tháp bình thường, ở giữa trống rỗng, bốn phía thì giam giữ yêu.

Những con yêu tráng kiện bị xích sắt khóa lại, có tỉnh dậy gào thét, có cuộn mình thành một cục ngủ say.

Trên không trung còn có yêu không bị giam giữ, bọn họ không chút kiêng kỵ bay lượn trên không trung, phát ra tiếng cười vui đùa ầm ĩ.

Ánh sáng rơi vào giữa yêu tháp.

Cả tòa yêu tháp trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh.

Y phục hoa lệ phức tạp chậm rãi xuất hiện từ trong ánh sáng, thân hình thon dài thẳng tắp phóng ra, cái bóng ném trên mặt đất, kéo đến thon dài quỷ dị.

Ánh sáng dần dần tán đi, nam tử mặt như trăng sáng chắp tay đứng ở chính giữa.

Hắn hơi ngước mắt, nhìn về phía yêu trên không trung.

Trong đôi mắt màu mực có hồng quang hiển hiện, yêu khí cường đại quét ngang mà qua.

"A!!"

Yêu trên không trung thét lên chói tai chạy trốn sang bốn phía.

Mũi chân Tầm Ẩn điểm nhẹ lên mặt đất, phi thân mà lên, rơi vào trên hành lang tầng bốn của yêu tháp.

Hắn không nhanh không chậm đi dọc theo hành lang.

Những con yêu ngủ say dồn dập thức tỉnh, gầm nhẹ lùi vào bên trong, xích sắt vang lên tiếng ào ào.

Những nơi hắn đi qua, yêu vật lui tán.

Tầm Ẩn dừng lại trước mặt một con yêu: "Trông thấy con tiểu yêu vừa tiến vào không?"

Yêu bị tra hỏi núp trong góc khuất.

Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tầm Ẩn, đó là sự e ngại đối với đại yêu quái mạnh.

"Không biết sao?" Tầm Ẩn giơ tay, yêu trong góc bị một cỗ lực lượng hút về phía trước, bị Tầm Ẩn cách lan can bắt lấy: "Vậy thật đáng tiếc..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi