XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Giang Đại Sinh chết rồi, dù sao cũng phải có người nhặt xác cho lão.

Các thôn dân tìm tới Giang Lương Nghiệp.

Nhưng Giang Lương Nghiệp trực tiếp để thôn dân ném Giang Đại Sinh tới bãi tha ma, căn bản mặc kệ.

Các thôn dân lắc đầu thở dài.

Có con trai cũng như không có con trai.

Dương Thúy Thúy cũng không biết tung tích.

Thôn dân không còn cách nào, muốn mời Sơ Tranh ra mặt.

Tốt xấu gì cũng là đại bá của Sơ Tranh.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc cự tuyệt.

Mình có con trai, dựa vào cái gì mà muốn cô đến nhặt xác.

Cô rất bận!

Các thôn dân hiện tại cũng không dám bức Sơ Tranh, chỉ có thể nghĩ biện pháp chôn cất Giang Đại Sinh.

Nghe nói về sau có người từng thấy Dương Thúy Thúy, ở trên một trấn nào đó, cũng bị mất một chân, trôi qua vô cùng thê thảm.

Giang Lương Nghiệp đối với Sơ Tranh có bóng ma tâm lý, căn bản không dám tìm cô trả thù.

Cả ngày ở bên ngoài lăn lộn, có thể ăn một miếng cơm liền ăn một miếng cơm.

Lúc đầu còn có người trong thôn nhìn thấy gã, về sau liền không ai trông thấy nữa.

...

Thu Nhai ôm nho ướp lạnh không biết lấy từ đâu ra, để xuống trước mặt Sơ Tranh: "Vợ, ta muốn ăn."

Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng: "Ăn đi."

Không phải đang ở trong tay chàng rồi sao.

Còn nói với ta làm gì.

Ta có ngăn cản đâu.

Còn muốn ta đút chàng ăn hay gì!

"Nhưng mà phải lột vỏ." Thu Nhai vặn vặn ngón tay: "Ta không lột được."

Lời ngầm chính là: Nàng lột cho ta đi.

Sơ Tranh: "!!"

Nghĩ hay lắm!

Ăn nho còn đòi lột vỏ, làm ra vẻ quá mức rồi nha!

Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Ai nói với chàng phải lột vỏ?"

Thu Nhai không hiểu, Sơ Tranh hỏi cái này làm gì, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Lương Hán."

Lương Hán...

Toàn dạy hắn những thứ vớ vẩn gì không vậy!

Sơ Tranh hít sâu, lập tức bày ra vẻ mặt chững chạc đàng hoàng nghiêm túc: "Hắn nói với chàng phải lột, chàng nên đi tìm hắn, để hắn lột cho."

"..." Thu Nhai không hiểu rõ quan hệ giữa hai chuyện này: "Không, ta chỉ muốn nàng lột cho ta."

Trẻ trâu không nghe thì lời làm sao bây giờ.

Đánh một trận... Không thể đánh.

Vậy hôn đi.

Nhưng Thu Nhai cố chấp, Sơ Tranh hôn hôn cũng không giải quyết được, khăng khăng bắt Sơ Tranh lột.

"Cái này không thể lột vỏ ăn, lột vỏ không thể ăn." Sơ Tranh lừa gạt hắn: "Để cả vỏ ăn mới ngon."

"Lương Hán nói vỏ không thể ăn, phải lột vỏ." Trước đó Thu Nhai chính là ăn cả vỏ, Lương Hán nói với hắn phải lột vỏ... Rốt cuộc là có cần lột không?

Đầu óc Thu Nhai có chút hỗn loạn.

"Hắn lừa chàng." Sơ Tranh cầm tay hắn: "Chàng tin ta, hay là tin hắn?"

"Nàng."

Sơ Tranh kín đáo đưa nho cho hắn: "Ăn đi."

"..."

Thu Nhai ôm nho, thập phần mờ mịt.

Hắn nhìn Sơ Tranh một chút, kéo cái ghế ngồi xuống, chọn lấy một quả, nhét vào trong miệng Sơ Tranh.

Sơ Tranh đột nhiên bị nhét một quả nho, theo bản năng cắn.

Chất lỏng chua chua ngọt ngọt, lập tức tản ra trên đầu lưỡi.

Vốn có màu xanh tươi, lại là nho chính mọng, ăn cả vỏ cũng rất ngọt.

Quả nhiên lột vỏ gì đó đều là màu mè.

Thật không nghĩ đến Lương Hán là một nam tử thô lỗ như vậy, còn muốn lột vỏ, làm ra vẻ!

"Ta không ăn..."

Sơ Tranh muốn ngăn cản hành vi đút ăn của Thu Nhai.

Nhưng mà Thu Nhai không nói tiếng nào đút cho cô.

Sơ Tranh: "..."

Ta thật sự sợ hắn rồi.

"Được rồi được rồi, ta lột cho chàng."

Thu Nhai lập tức dừng lại, hai tay đặt bên bàn, giống như dáng vẻ Đại Hắc gác móng vuốt lên bàn, nghiêng đầu chờ cơm, chỉ thiếu sau lưng lộ ra một cái đuôi, lắc tới lắc lui nữa thôi.

Sơ Tranh ném sách, kéo người vào trong ngực chà đạp một phen, lúc này mới lột vỏ nho cho hắn ăn.

Ăn nho lột vỏ cái gì!

Lột vỏ cái gì!

Thu Nhai ăn y như con hamster nhỏ, quai hàm phình lên, còn ăn đến rất thanh tú, nhìn qua cực kỳ làm người ta yêu thích.

Sơ Tranh suy nghĩ chuyện khác, tốc độ lột nho chậm lại.

Thu Nhai lắc cánh tay cô, còn chủ động hôn hôn cô, giục cô lột nhanh lên.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh đút nho cho hắn, cố ý dùng đầu ngón tay đè ép đầu lưỡi hắn.

Thu Nhai mở to đôi mắt vô tội, đầu lưỡi đảo qua, xúc cảm mềm mại ấm áp, Sơ Tranh đột nhiên cảm thấy hơi nóng.

Buổi tối lại thu thập chàng.

Sơ Tranh nuôi hắn thời gian dài như vậy, chuyện nên làm đều đã làm hết, chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Đám người Lương Hán cho là Sơ Tranh và Thu Nhai đã sớm gạo nấu thành cơm, ai có thể nghĩ tới, còn chưa tới một bước kia.

...

"Vợ, ta không muốn ngủ..."

Thu Nhai ôm cửa, không chịu đi vào.

Hắn còn muốn chơi một hồi.

Quan trọng nhất chính là... hắn muốn nếm thử đồ đám Lương Hán đang uống.

Bọn họ luôn không cho hắn uống.

Nhưng bọn họ đều thích uống, chắc chắn uống rất ngon.

Sơ Tranh đẩy tay hắn ra, cưỡng ép túm vào phòng: "Không ngủ được, chúng ta làm chút chuyện khác."

"Làm gì?" Thu Nhai không vui.

"Chàng nói xem?"

Dường như Thu Nhai nghĩ đến cái gì đó, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.

Cũng không lộn xộn.

Tùy ý để Sơ Tranh mang hắn lên giường.

Thu Nhai không ghét cảm giác như vậy.

Ngược lại hắn rất thích.

Cũng thích Sơ Tranh hôn hôn hắn, sờ sờ hắn...

Nhưng lần này Thu Nhai cảm thấy có chút không giống, đối mắt chứa đầy sương mù của hắn, nhìn về phía người trên thân.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp hỏi, trước mắt chợt tối sầm lại, hô hấp bị người tước đoạt, nụ hôn tinh tế dày đặc rơi xuống.

...

Bóng đêm yên tĩnh.

Trên trán Thu Nhai thấm đầy mồ hôi, mấy lọn tóc dính trên mặt hắn, vết tích mập mờ trải rộng trên cổ và lồng ngực lõa lồ của hắn.

"Thích không?"

Thu Nhai nghe thấy thanh âm của Sơ Tranh, đáy lòng lại hơi động.

"Thích... Thích." Thu Nhai gập ghềnh biểu đạt cảm thụ của mình: "Thoải mái hơn trước kia."

"Thích là tốt rồi."

"Thế nhưng..." Thu Nhai chần chờ.

"Làm sao?"

"Ta..."

Sơ Tranh cho là hắn có chỗ không thoải mái: "Thế nào?"

"Ta..." Thu Nhai dường như hơi xấu hổ: "Trên người ta ra thật nhiều mồ hôi."

Sơ Tranh: "..."

Nói chuyện có thể không thở mạnh sao?

"Ta muốn tắm..." Thu Nhai nhỏ giọng đưa ra yêu cầu, trên người hắn thật nhiều mồ hôi, có chút dơ dơ, cô ôm sẽ ghét bỏ, Thu Nhai không muốn bị cô ôm như vậy.

Tắm cái gì mà tắm, sáng mai rồi tắm.

Sơ Tranh không muốn động, nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.

"Vợ..."

Thu Nhai đẩy đẩy Sơ Tranh.

Người vừa rồi còn nói chuyện với mình, đột nhiên ngủ mất.

Thu Nhai quệt mồm không vui, hắn ở bên trong giày vò một lát.

Sơ Tranh cảm giác được hắn bò dậy.

Sau đó trên mặt nhiều thêm cảm giác bức bách.

Tiểu gia hỏa này trước tiên là hôn cô một cái, thấy cô không có phản ứng, lại thận trọng hôn một chút.

Lúc đầu Sơ Tranh còn có thể nhịn được.

Nhưng mà tiểu gia hỏa càng ngày càng quá phận.

Sơ Tranh bắt lấy cánh tay đang làm loạn của hắn: "Ta đi múc nước cho chàng, không được phép náo."

Sơ Tranh như ăn trộm, ra ngoài múc nước, nhưng nước ấm chắc chắn không có, cho nên Sơ Tranh chỉ có thể lau lau cho hắn một chút.

May mà bây giờ thời tiết nóng, dùng nước lạnh lau lau cũng không có việc gì.

Thu Nhai cảm thấy trên người dễ chịu, nằm xuống liền ngủ.

Sơ Tranh: "..."

Ta có thể làm sao.

Chỉ có thể cưng chiều chứ sao.

Sơ Tranh thu thập lại đồ vật, nằm lên giường, Thu Nhai theo bản năng dựa đi tới, ôm cô giống như bạch tuộc.

Sơ Tranh thở dài, ôm lấy hắn, hôn lên trán hắn một cái: "Ngủ ngon."

*

VỊ DIỆN THỨ 21 HOÀN TẤT!

*

Các ngươi đại khái đều cho là Thu Nhai sẽ khôi phục ký ức đúng không?

Ha ha ha! Ta liền không!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi