XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Ngươi tuyệt đối không nên học theo bọn chúng."

Sơ Tranh đột nhiên quay đầu nói với Ly Đường.

Ly Đường: "???" Học cái gì?

"Ngươi dựa vào cái gì mà nói là ta ra tay?" Sơ Tranh quay đầu lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi có chứng cứ không?"

Người bên kia có lẽ không ngờ tới Sơ Tranh sẽ nói ra một câu như vậy, lập tức tức giận đến không thở được: "Tất cả mọi người chúng ta đều nhìn thấy, việc này còn cần chứng cứ sao?"

Sơ Tranh nói: "Có lẽ là các ngươi xuất hiện ảo giác tập thể."

"..."

"Lá cây này không phải ngươi ném tới à?"

Sơ Tranh lẽ thẳng khí hùng: "Không phải! Lá cây ở đầy khắp núi đồi, dựa vào cái gì mà nói nó là của ta? Trên lá viết tên ta hay là có thể xác nhận ta? Nếu không có thì các ngươi đừng nói bừa!"

Đám người: "..."

Bọn họ chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như thế này.

Đã tận mắt nhìn thấy cô ra tay, mà cô còn có thể phủ nhận đến lẽ thẳng khí hùng như thế.

Người bị Sơ Tranh kích thích còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm Thần quát lớn ngăn lại, y thần sắc không rõ nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, ẩn ẩn lộ ra cảnh giác.

Ly Đường cũng kéo Sơ Tranh một cái: "Bọn họ có nhiều người."

Sơ Tranh: "..." Nhiều người thì phải sợ à!

Ly Đường kéo cô đi: "Đi thôi."

Lâm Thần hiển nhiên cũng có ý ngưng chiến, để mặc cho Sơ Tranh và Ly Đường rời đi.

"Sư huynh?"

"Cứu sư muội trước." Lâm Thần thấp giọng nói một tiếng: "Không cần gây chuyện."

"Nhưng huynh cũng nghe thấy mà, là nàng cố ý làm cho chúng ta không vào được Bách Ứng cốc!" Sư đệ nào đó không phục.

Thế nào lại biến thành bọn họ đang gây chuyện rồi?

"Quy củ của Bách Ứng cốc không phải nàng muốn phá là có thể phá." Lâm Thần nói: "Dùng đầu óc đi."

Sư đệ: "..."

Chuyện đó là do chính miệng tiểu đồng trong Bách Ứng cốc nói, có thể là giả được sao??

Nhưng Lâm Thần đã nói như vậy, sư đệ cũng không dám mạnh miệng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Sư tỷ sẽ không sao chứ?"

Lâm Thần nhìn về hướng Bách Ứng cốc: "Chờ thêm một lúc nữa, nếu thực sự không được, thì mang sư muội về tông môn."

...

Rời khỏi phạm vi Bách Ứng cốc, Ly Đường liền buông cô ra, cúi đầu trầm mặc đi phía trước.

"Ly Đường."

Người phía trước không trả lời.

Sơ Tranh bước nhanh mấy bước, vượt qua hắn: "Ly Đường?"

Vẫn không có phản ứng.

Sơ Tranh quơ quơ tay trước mặt hắn, Ly Đường hoàn hồn, nhíu mày nhìn cô.

"Từ lúc ngươi ở trong cốc ra liền không ổn lắm, đã xảy ra chuyện gì?" Thất thần, chẳng lẽ là luyến tiếc tiểu mỹ nhân nào đó trong cốc?

Không đúng, trong cốc không có tiểu mỹ nhân, vậy không phải là mấy tên hùng hài tử* kia chứ?

(*Hùng hài tử: tương tự như trẻ trâu.)

A...

Thẻ người tốt này hình như có sở thích hơi đặc biệt.

Ánh mắt Ly Đường lướt qua Sơ Tranh, dừng lại trên bụi hoa dại ven đường: "Không sao."

Sơ Tranh thu tay lại, khoanh ở trước ngực, bước đi với tư thế hiên ngang: "Không sao thì nhìn đường cho cẩn thận."

Lỡ rơi vào hố thì ta còn phải đi cứu, đúng là không bớt lo được chút nào mà.

Sơ Tranh vượt qua hắn đi lên phía trước, Ly Đường nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, thật lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Tiêu tiền." Vừa ra khỏi cốc là Vương Giả lại không yên phận, đã biết là không nên ra rồi mà! Tuyệt đối không nên ra!!

Ly Đường: "..."

Ly Đường nhìn Sơ Tranh giống như không có ý muốn để ý tới hắn, lúc này trời đất bao la, dường như hắn muốn đi chỗ nào cũng được.

Nhưng cô thật sự sẽ để hắn rời đi sao?

Ly Đường dừng lại, nhìn Sơ Tranh đi càng lúc càng xa, mãi đến khi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Gió phất qua bãi cỏ, tràn ra như gợn sóng trên mặt nước.

Ly Đường đứng trong gió, cảm nhận gió lướt qua thân thể.

Hắn nhớ tới cái địa lao âm u kia, nghĩ đến bản thân mình được cô mang ra khỏi lồng giam đó, rồi lại nhớ đến từng li từng tí trong khoảng thời gian này.

Hắn cho rằng mình sẽ không để ý, nhưng không nghĩ tới mình vẫn nhớ rõ như vậy, mỗi một hình ảnh đều cực kì rõ ràng.

Đến ngay cả nhịp tim dường như cũng không bình thường nữa.

Ly Đường thở dài, bước nhanh đuổi theo cô, Sơ Tranh đi rất nhanh, hắn chạy theo một đoạn dài mới đuổi kịp cô.

"Không chạy?"

Thanh âm của nữ tử theo gió rơi vào tai hắn, thanh đạm xa cách, không chứa bất cứ tình cảm nào.

Đáy lòng Ly Đường không khỏi run lên, có một loại bối rối khi bị vạch trần, lại trộn lẫn cả một cảm xúc rung động khác.

Hắn liếc mắt nhìn qua: "Ta chưa từng nói là muốn chạy."

Sơ Tranh lãnh đạm đáp một tiếng: "Ồ."

Sơ Tranh đi đến một thành trấn gần nhất, thành trấn này phồn hoa đông đúc, nhìn qua —— rất thích hợp để tiêu tiền.

Sau đó Ly Đường liền nhìn thấy cô bắt đầu mua mua mua.

Rốt cuộc ở đâu ra mà cô có nhiều linh thạch như vậy? Hơn nữa cô không phải Ma tộc sao? Sao lại có nhiều linh thạch như vậy được?

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ đã hoàn thành nhiệm vụ, mười ngàn linh thạch ban thưởng đã đưa đến. 】

Sơ Tranh đem khế đất kín đáo đưa cho Ly Đường.

"Làm gì?"

"Tặng ngươi."

Ly Đường cầm khế đất, ngơ ngác hỏi: "Tại sao lại tặng ta?"

"Phiền phức."

Phiền phức thì sao còn đưa cho hắn?

Ly Đường tạm thời không thể lý giải nổi tư duy của Sơ Tranh, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên chút ngu ngơ: "Ta không cần."

"Vứt đi." Thổ hào Sơ Tranh tức giận phất tay.

Tiền chỉ là vật ngoài thân, nhất định phải tiêu xài thì mới an toàn!

"..."

Nhiều linh thạch đến điên rồi sao?!

Sơ Tranh nhất quyết không thu hồi khế đất, Ly Đường nhìn cái cửa hàng to như vậy, đành cất kỹ khế đất: "Ngươi muốn mở tiệm ở chỗ này à?"

"Mở tiệm?" Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng, cô chỉ vào mình: "Ta rảnh lắm à?"

Ly Đường: "..." Không mở tiệm ngươi mua cửa hàng làm gì?!

Sơ Tranh bảo người trong cửa hàng bảo trì nguyên dạng, trước kia làm gì thì hiện tại làm cái đó.

Lúc chạng vạng tối Ly Đường đến tìm cô: "Ta muốn đi Tử Vân tông."

"Ồ, đi đi." Nói với ta làm gì, ta cũng không đưa ngươi đi đâu.

"..." Ly Đường nuốt những lời muốn nói lúc đầu trở về: "Ta chỉ đến để nói cho ngươi biết một tiếng, nếu như ngươi cứu ta vì muốn ta làm gì, thì hiện tại có thể nói."

Sơ Tranh ghé vào trên lan can, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có cảm thấy ta là một người tốt không?"

Ly Đường không chút do dự trả lời: "Không cảm thấy."

"..." Không còn gì để nói, hẹn gặp lại!

Chờ chút! Hắn không suy tính trả lời lại một chút được sao?

Ta cứu hắn không công à?

Bạch nhãn lang!

【 Tiểu tỷ tỷ, Lâm Thần ở Tử Vân tông a, cô nhất thiết phải đi đến Tử Vân tông. 】

Sơ Tranh: "..."

Thế là ngày thứ hai khi Ly Đường rời đi, hắn phát hiện Sơ Tranh đi theo mình.

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

Sơ Tranh cực kỳ trấn định: "Tiện đường." Còn lâu mới nói cho ngươi biết Vương bát đản lại hố ta!

"???" Tiện đường cái gì?!

...

Những nhân loại có thiên phú, nhất định phải lựa chọn một tông môn, hoặc là ở đại gia tộc tiến hành học tập.

Tử Vân tông là một tông môn như thế, ở Tu Chân Giới, Tử Vân tông là một trong ba tông môn lớn, ba năm chiêu tân một lần.

Năm nay vừa đúng thời điểm chiêu tân của Tử Vân tông.

Sơ Tranh và Ly Đường đến Tử Vân tông, bậc thang bằng bạch ngọc như thấu tận trời cao, không nhìn điểm cuối.

Lúc này có không ít người tụ tập dưới chân núi Tử Vân tông, những người này đều tự mình đến.

Tông môn cũng sẽ phái đệ tử ra ngoài, đến các đại thành trấn tuyển nhận những đệ tử có thiên phú.

"Ngươi có biện pháp đi vào sao?" Ly Đường hỏi Sơ Tranh.

"Cái gì?

"..." Ly Đường hít sâu một hơi, nói: "Ngươi là Ma tộc, muốn đi vào nhất định phải thu liễm ma khí, nếu không sẽ bị người ta phát hiện."

"Bọn họ không phát hiện được." Sơ Tranh rất tự tin.

"Vì sao?"

"..." Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Yếu hơn ta?"

Ly Đường: "..."

Có lẽ hắn không nên lo lắng cho cô.

Hắn là nửa người nửa ma, hơn nữa còn chưa bắt đầu tu luyện, nên sẽ không có người phát giác ra thân phận của hắn được.

Điều duy nhất làm hắn lo lắng chính là, thời điểm khảo thí thiên phú...

Nếu như khảo thí không ra thiên phú, thì hắn sẽ không vào được Tử Vân tông.

Mặc kệ Cốc chủ Bách Ứng cốc nói thật hay giả, hắn cũng muốn đến xem một chút, nam nhân khiến cho mẫu thân hắn đến chết cũng muốn bảo vệ, rốt cuộc là dạng gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi