Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chỗ ở của Đới gia phi thường xưa cổ, trước giải phóng, khu này đều là người giàu ở, đương nhiên hiện tại cũng là một nhà khó cầu, có tiền cũng không mua được.
Ở chỗ này, liền đại biểu cho tài phú và địa vị.
Đới Tòng Vinh mời Sơ Tranh đi vào.
Cách trang trí trong biệt thự cũng đều lộ ra hơi thở cổ điển.
"Tiên sinh về rồi."
Một bà lão nghe thấy động tĩnh, lau tay đi ra.
Đới Tòng Vinh: "Vú Hà, chuẩn bị trà cho khách."
"Vâng, được."
Vú Hà đáp một tiếng, ánh mắt đảo qua một vòng trên người Sơ Tranh, cực nhanh dời đi, rồi vội vàng đi chuẩn bị nước trà.
"Đó là người giúp việc nhà chúng tôi, vú Hà." Đới Tòng Vinh giới thiệu cho Sơ Tranh biết: "Tiêu tiểu thư, mời ngồi bên này."
Sơ Tranh ngồi xuống ở phòng khách.
Cô không phải Thiên Sư, cô chỉ có thể nhìn thấy quỷ ở thời điểm khi quỷ xuất hiện, nhưng không nhìn thấy trong phòng có âm khí hay không.
Cô cũng sẽ không nói lung tung.
Bưng phong phạm của cao nhân, chờ Đới Tòng Vinh mở miệng.
Đới Tòng Vinh giới thiệu tình huống trong biệt thự cho Sơ Tranh biết.
Hiện tại ở tại trong biệt thự, trừ người giúp việc vú Hà, thì còn hai người giúp việc nữa.
Còn có vợ của Đới Tòng Vinh, nhưng vợ anh ta bởi vì sợ, nên đã mang con về nhà ngoại.
Em trai của Đới Tòng Vinh, hiện tại đang nằm trên giường.
Cuối cùng chính là ông nội của anh ta.
Ông nội ngược lại là càng già càng dẻo dai, thân thể rất cường tráng.
"Tiêu tiểu thư, chỉ cần cô có thể giải quyết chuyện này, tiền không thành vấn đề."
"..."
Đây không phải vấn đề tiền bạc!
Sơ Tranh nhìn lên trên lầu một chút: "Lên lầu xem thử."
Đới Tòng Vinh dẫn Sơ Tranh đi lên.
"Đây là phòng ngủ của tôi."
Sơ Tranh vào xem một chút, gian phòng này thiên về hướng hiện đại hóa rất nhiều.
Nhìn qua mấy gian phòng, Sơ Tranh không nhìn thấy quỷ.
"Đây là phòng của em trai tôi." Đới Tòng Vinh gõ cửa một cái.
Bên trong vang lên một tiếng vang thật lớn, sau đó là một tiếng gầm thét "cút".
Đới Tòng Vinh không cút, mà đẩy cửa gian phòng ra, trực tiếp dẫn Sơ Tranh đi vào.
"Cút đi! Nghe không hiểu à?"
Người đàn ông gầy gò trên giường bệnh, lửa giận ngập trời rống.
Mà gian phòng này, khắp nơi đều là những vật còn sót lại của phong kiến mê tín.
Bùa vàng gương bát quái kiếm gỗ đào gì đó...
Đới Tòng Vinh trầm mặt đi qua nói chuyện với cậu ta, hai anh em nói nói liền cãi nhau rùm beng lên.
Sơ Tranh lui ra khỏi phòng, Sư Âm dựa vào hành lang bên ngoài, đầy đất đều là máu, cô ấy đứng trong máu, hướng về phía cô huýt sáo đầy lưu manh.
Sơ Tranh: "..."
Cay mắt.
"A!!!"
Bên trong đột nhiên truyền ra tiếng thét chói tai.
"Quỷ!! Có quỷ!!" Giọng nói đầy hoảng sợ của em trai Đới Tòng Vinh truyền tới: "Quỷ tới!!"
Sơ Tranh nhìn máu chảy xuôi tới một chút...
Chắc chắn là em trai Đới Tòng Vinh ở bên trong nhìn thấy.
Một người từng bị quỷ tổn thương, tỷ lệ trông thấy những thứ này sẽ tăng lên rất nhiều.
"Tiêu tiểu thư." Đới Tòng Vinh gọi cô.
Sơ Tranh đi vào.
"Có quỷ, có quỷ..."
Em trai Đới Tòng Vinh co lại trên giường, vì chấn kinh quá độ mà quần áo co dúm lại mất hết cả hình dáng ban đầu.
"Tiêu tiểu thư, cô có phát hiện gì không."
"Không có, anh ta như vậy thuộc về phản ứng khi bị kích thích, không cần khẩn trương." Sơ Tranh nói mò một câu.
Vừa rồi có quỷ, có lẽ Sư Âm đã sớm chuồn.
-
Đới Tòng Vinh trấn an được em trai, lui ra khỏi phòng.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta náo như thế, cho nên Đới Tòng Vinh cũng không hoài nghi.
Cả ngôi biệt thự đều đã xem hết, Sơ Tranh cũng không phát hiện ra bóng quỷ nào.
"Tiêu tiểu thư, đều đã xem hết, cô có phát hiện gì không?"
Trở lại phòng khách, vú Hà bưng trà lên, Đới Tòng Vinh cũng không quanh co lòng vòng.
Sơ Tranh: "..."
Ta thật sự chỉ là một người bình thường!
Ta có thể nhìn ra cái gì chứ!!
Ngươi như vậy không phải đang làm khó một nhóc đáng thương như ta sao!
Thẻ người tốt ở đâu rồi!!
Một bên khác, Sư Âm ngồi ở trên lan can thang cuốn, vèo một cái trượt xuống, sau đó bay lên, rồi lại trượt xuống.
Sư Âm thấy Sơ Tranh nhìn cô ấy, còn giơ dấu V về phía cô, cười đến đặc biệt ngọt.
Sơ Tranh: "..."
Ngươi mẹ nó là một con quỷ!
Quỷ bây giờ đều không có tố chất nghề nghiệp như thế sao?!
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua phòng khách một vòng: "Đới tiên sinh nói trong nhà kiêng kị phong kiến mê tín?"
"Đúng vậy, ông nội tôi nói những chuyện này đều là lừa người." Đới Tòng Vinh nói: "Trước kia tôi cũng không tin, nhưng em trai tôi xảy ra chuyện như vậy, bây giờ toàn bộ căn nhà còn biến thành thế này, tôi không tin thì có thể làm gì được?"
Biện pháp khoa học không giải quyết được.
Vậy chỉ có thể dùng biện pháp không khoa học.
"Tôi thấy cách bài trí của nhà anh, không giống như không tin những thứ này." Toàn bộ cách bài trí của phòng khách, đều liên qua tới đạo môn.
Nơi này có chỗ nào giống một gia đình theo chủ nghĩa duy vật tin tưởng khoa học chứ?
Đới Tòng Vinh nhìn phòng khách: "Cái này tôi không rõ lắm, nhưng mấy người lúc trước cũng nói giống như Tiêu tiểu thư. Khi tôi còn bé chỗ này đã như vậy, những năm này cũng chỉ thay đổi vật trang trí, còn những thứ khác chưa từng thay đổi."
Đới Tòng Vinh ngược lại rất muốn đổi.
Dù sao anh ta cũng là người trẻ tuổi, không thích loại vật trang trí như vậy.
Nhưng mấy đời Đới gia đều ở trong căn nhà này, ông nội nhớ kỉ niệm cũ, không chịu đổi những thứ này.
Đang nói, thanh âm của vú Hà vang lên: "Phu nhân về rồi."
"Tòng Vinh ở đây không?"
"Tiên sinh ở đây."
Một người phụ nữ trang điểm tinh xảo từ bên ngoài tiến vào, bộ váy dài ôm sát người, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ của người phụ nữ.
Đây là vợ của Đới Tòng Vinh.
Phía sau cô ta còn có một người đi theo.
Sơ Tranh đau tim.
Thượng Tĩnh.
Lại là cô ta!!
Lại là cô ta a a a a!!!
Thượng Tĩnh là do vợ của Đới Tòng Vinh mời đến.
Không biết Đới phu nhân nói gì với Đới Tòng Vinh, mà ánh mắt Đới Tòng Vinh nhìn Thượng Tĩnh lập tức cung kính hơn nhiều.
Vừa rồi anh ta cũng không đối với Sơ Tranh như thế này.
Thái độ mặc dù lễ phép, nhưng lại có vẻ rất qua loa.
Đại khái là nể mặt bạn bè, dẫn Sơ Tranh về thăm nhà một chút, nhưng đáy lòng không thể nào tin tưởng.
Lúc này ánh mắt nhìn Thượng Tĩnh, đó chính là ánh mắt khi trông thấy đại sư.
"Cô ở đây làm gì?" Thượng Tĩnh trông thấy Sơ Tranh, cau mày hỏi, đáy mắt còn mang theo vài phần kinh nghi.
Đới phu nhân hỏi: "Đại sư quen biết?"
Thượng Tĩnh bưng tư thái của đại sư: "Bạn cùng phòng của tôi."
Đới Tòng Vinh và Đới phu nhân liếc nhau.
Bạn cùng phòng của đại sư, vậy chẳng phải cũng là đại sư sao?
Đới Tòng Vinh nghĩ lại, vừa rồi mình cũng không đắc tội với Sơ Tranh, lại bình tĩnh lại.
"Vị Tiêu đại sư này là do bạn của tôi giới thiệu." Đới Tòng Vinh cũng thay đổi cả cách xưng hô: "Không nghĩ tới lại là bạn cùng phòng của đại sư, vậy cũng là duyên phận."
Đại sư?
Chỉ bằng cô?
Khóe miệng Thượng Tĩnh hơi co giật, nhưng cũng không vạch trần.
Đới Tòng Vinh làm dấu tay xin mời: "Đại sư mời ngồi, ngồi xuống rồi nói."
Thượng Tĩnh nhìn Sơ Tranh một chút, đi đến vị trí đối diện cô ngồi xuống.
Đới Tòng Vinh và Đới phu nhân đành phải ngồi xuống bên cạnh.
Ba người trò chuyện, Sơ Tranh không lên tiếng, thần sắc lãnh đạm ngồi đó.
Có thể Đới Tòng Vinh hiểu ra được, Thượng Tĩnh này lợi hại hơn Sơ Tranh nhiều, chí ít người ta nói đạo lý rõ ràng, từ chuyên nghiệp dùng liền mạch, không giống Sơ Tranh.
Sư Âm đã chạy khi Thượng Tĩnh xuất hiện.
"Chuyện tôi đã nghe Đới phu nhân nói qua." Thượng Tĩnh nói: "Chúng ta đi xem qua một chút được không?"
Đới Tòng Vinh lập tức gật đầu: "Được được."
Thượng Tĩnh mời Sơ Tranh: "Sơ Tranh, cùng đi?"
"Không cần." Sơ Tranh cự tuyệt: "Tôi xem rồi."
Thượng Tĩnh nhíu mày: "Thật sao, vậy cô xem ra cái gì rồi?"
Sơ Tranh: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"
Thượng Tĩnh: "..."