XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh nhìn thấy Trì Kính túm lấy một con quỷ, vò vò, rồi nuốt luôn con quỷ kia.

【 Tiểu tỷ tỷ, đề nghị cô đừng để Trì Kính ăn quỷ nha. Trì Kính bị trấn áp trăm năm, bản tính của lệ quỷ cũng bị trấn áp không ít, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này còn có thể bảo trì thanh tỉnh, nhưng hắn ăn quỷ càng nhiều, thì càng không cách nào bảo trì thanh tỉnh, nhiệm vụ của cô liền bị tuyên cáo thất bại, sẽ kéo ngược lại đó tiểu tỷ tỷ!! 】

Nói nửa ngày, chính là không thể để cho hắn ăn quỷ.

Cút đi đại gia kéo ngược lại!

Tuyệt không bị kéo ngược lại!

Trì Kính cực kì đói, hắn dự định bắt con thứ hai.

Không biết Sơ Tranh xuất hiện từ chỗ nào: "Ăn."

"Đây là gì?"

"Bánh mì."

Trì Kính nhìn chằm chằm bánh mì, cự tuyệt: "Không ăn."

Nhìn là biết không thể ăn.

"Anh muốn ăn gì?"

Ánh mắt Trì Kính đảo một vòng, rơi vào trên biển hiệu cách đó không xa.

"Được, không thành vấn đề."

Sơ Tranh đáp ứng sảng khoái như vậy, Trì Kính ngược lại có chút bất an.

Nhưng mà nghĩ lại, mình là một lệ quỷ, còn sợ một tiểu nha đầu như cô à.

Sơ Tranh vào cửa hàng, trực tiếp mua lại cửa hàng.

Bảo chủ bếp mang thức ăn lên.

Lá bùa không đủ dùng, Sơ Tranh tốn giá cao, làm thêm một chút từ chỗ Khương Vân Lạc.

Đồng liêu của Khương Vân Lạc đều rất đần độn, loại bùa gân gà này quý hiếm như thế từ bao giờ vậy?

"Ăn, hôm nay anh không ăn hết những thứ này, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này."

Sơ Tranh chống bàn, nói xong câu đó, đạp lên cái ghế, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, chân dài gác sang bên cạnh, khí thế của đại lão xã hội đen bỗng nhiên hiển hiện.

Trì Kính: "..."

Nửa ngày sau Trì Kính mới cười khẽ, chậm rãi bắt đầu ăn.

Không phải có câu nói gì mà, người đẹp, dù phạm tội cũng sẽ được tha thứ sao.

Trì Kính đại khái chính là người như vậy.

Sai rồi.

Quỷ.

"Anh chết như thế nào?"

"Hỏi như vậy có phải rất không lễ phép không?" Trì Kính đang ăn canh, nghe vậy, buông thìa xuống, giọng điệu vẫn mang theo ý cười, không nghe ra cảm xúc gì đặc biệt.

"Không thể nói?"

"Cũng không phải." Trì Kính cười khẽ: "Dung mạo đẹp, bị người đố kỵ."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng.

"Cô chừng nào thì có thể trông thấy quỷ?" Trì Kính hỏi lại cô.

"Trước đó không lâu."

Lông mày xinh đẹp của Trì Kính hơi nhíu lại.

Cô trông thấy quỷ mà trấn định như thế, tiếp nhận nhanh như vậy, còn tưởng rằng cô có thể trông thấy quỷ từ rất lâu rồi.

Sơ Tranh hỏi hắn: "Ngày đó ở biệt thự Đới gia, anh nhìn thấy tôi?"

Nếu như trông thấy... Chỉ cần giết quỷ diệt khẩu.

"Khi cô xuống tầng hầm thì ta nhìn thấy, về sau không nhìn thấy." Trì Kính vừa ăn vừa trả lời: "Nhưng khi lão già Đới gia kia tiến vào, ta nhìn thấy một đoàn âm khí, hẳn là cô đi."

Sơ Tranh: "..."

Quên mất che đậy âm khí lại.

Thật xin lỗi, lỗi của ta.

Vậy còn tốt, không nhìn thấy cô lắc lư.

Sơ Tranh buông dao phay vừa rồi thuận tay lấy từ phòng bếp xuống.

Trì Kính vẫn rất tò mò: "Lúc đó cô ẩn thân thế nào? Thiên Sư đưa cho cô bùa?"

Vừa rồi Sơ Tranh dùng bùa.

Trì Kính cũng suy nghĩ theo hướng kia.

"Lúc đó cô tìm gì trong tầng hầm?"

"Tôi nói tìm anh, anh tin không?"

"..."

Trì Kính nhìn cô.

Ánh mắt vốn ngậm lấy ý cười, lúc này mang theo chút lãnh ý.

Một lát sau lại cười lên.

"Tìm ta làm gì?"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Làm người tốt."

"??"

Con ngươi Trì Kính híp lại, không hỏi tiếp.

Trong phòng đột nhiên trầm mặc xuống, một bàn đồ ăn, Trì Kính vẫn thật sự chậm rãi ăn xong.

Sơ Tranh không tin quỷ, bảo bên ngoài đưa thêm một bàn nữa.

Trì Kính chỉ cười, không nhanh không chậm ăn.

Sơ Tranh liền nhìn thấy đồ ăn từng chút từng chút giảm bớt, cuối cùng còn lại đĩa không.

Người trong tiệm đến dọn đồ vật, trông thấy nhiều đĩa không như vậy, biểu lộ cũng rất kinh dị.

Vừa rồi chỉ có một mình Sơ Tranh, cô ăn nhiều như vậy sao?

Sơ Tranh rời đi dưới con mắt kinh dị của mọi người.

Sơ Tranh vừa đi ra ngoài, quay đầu liền không thấy Trì Kính đâu nữa.

Sao quỷ đều có cái đức hạnh này chứ!

Quỷ không tầm thường nha!!

Sơ Tranh cảm thấy mình sẽ bị làm tức chết ở cái vị diện này.

Cô phải nghĩ biện pháp, đánh gãy chân thẻ người tốt rồi nhốt lại!!

-

Rạng sáng.

Dưới đèn đường mờ mờ, một người đang từ từ đi lên phía trước, trong tay người kia còn ôm một sinh vật hình dáng kỳ quái.

Tối như bưng, chợt nhìn thấy, người không biết còn tưởng rằng đang ôm thi thể.

Người này không phải ai khác.

Chính là Sơ Tranh.

Thứ Sơ Tranh ôm chính là người giấy làm cho Sư Âm.

Đã gần hai ngày nay cô không nhìn thấy Sư Âm, tìm chỗ nào cũng không thấy, Tony lão quỷ cũng nói không nhìn thấy cô ấy, Sơ Tranh đành phải ôm người giấy đi tìm quỷ học bá kia.

Hình như bọn họ quen biết nhau.

Phòng thí nghiệm của quỷ học bá đổi mới rồi, mặc dù vẫn ở trên sân thượng này, nhưng hoàn toàn tựa như hai thế giới.

Sơ Tranh trực tiếp ôm người giấy đi vào.

Làm quỷ rất tốt, đều không cần đi ngủ.

Quỷ học bá còn đang làm thí nghiệm, Sơ Tranh đi vào, hắn ngẩng đầu nhìn một chút, phản ứng bình thường.

"Anh trông thấy Sư Âm không?"

"Không."

"Anh biết cô ấy ở đâu không?"

"Hôm nay là ngày mấy." Quỷ học bá hỏi.

Sơ Tranh lấy điện thoại ra nhìn một chút: "11 tháng 4."

"Chắc là cô ấy đang ở mộ địa."

"Mộ địa? Bái tế ai?"

"Chính cô ấy."

Sơ Tranh: "..."

Xin lỗi vì đã quấy rầy.

Quỷ các ngươi thật sự rất phức tạp.

Sơ Tranh tìm thấy Sư Âm ở mộ địa mà quỷ học bá nói.

Cái mộ địa này thập phần hoang vu, giống như đã không có ai quản lý.

Nữ quỷ váy đỏ thảm hề hề ngồi trước mộ bia, mặt đất xung quanh đều là máu đỏ, thôi đừng đề cập đến nhiều, quá làm cho người ta sợ hãi.

Sơ Tranh kéo người giấy đi qua.

Sư Âm nhìn thấy cô, biểu cảm suy sụp lập tức bị quét sạch sành sanh, nhiệt tình chào hỏi cô: "Sao cô lại tới đây? Tới tới tới, dập đầu cho tôi một cái."

Sơ Tranh: "..."

Ta mẹ nó bẻ gãy đầu ngươi.

Sư Âm trông thấy lãnh ý trên mặt Sơ Tranh, ý chí sống còn rất mạnh khoát tay: "Quên đi, dập đầu liền bỏ đi."

Sơ Tranh ném người giấy xuống trước mặt cô ấy.

"Đây là cái gì?"

"Mỹ nam cô muốn."

"..."

Sư Âm nhìn người giấy trên đất.

Lại nhìn Sơ Tranh.

Cô ấy giơ tay lên, có chút phát run: "Cô... cô..."

Người giấy trên đất hoàn toàn kế thừa sự đặc sắc của người giấy ở Hoàng Tuyền Lộ.

Chỉ nhỏ hơn một chút, không có trùng thiên biện kia, nhưng bất kể nhìn thế nào, cũng đều do bàn tay của một người làm ra.

Sư Âm ủy khuất khóc oa oa.

Cô ấy muốn chính là mỹ nam, chứ không phải một con... người giấy kinh khủng như đít khỉ thế này!

Sơ Tranh lấy cái bật lửa ra, "cạch" một tiếng đánh lửa: "Đốt cho cô."

Ánh lửa yếu ớt chiếu đến gương mặt băng lãnh của Sơ Tranh.

Trong cái mộ địa không có một ai này, tự mang không khí của phim kinh dị.

"Không không không, cô dừng tay!!"

Sư Âm ngăn Sơ Tranh lại, rống đến phi thường tuyệt vọng: "Tôi từ bỏ, tôi từ bỏ, mỹ nam gì đó, tôi không cần nữa, cô mau thu cái này lại đi, bắt lửa thì làm sao bây giờ!!!"

"Vất vả lắm tôi mới làm xong." Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Vẫn nên đốt cho cô đi."

"Vâng vâng vâng, tôi xin nhận tấm lòng của cô." Giọng nói của Sư Âm cũng đều run rẩy: "Bây giờ tôi không cần, cô đặt ở đây là được rồi."

Sơ Tranh tiếc nuối thu bật lửa lại.

"Đi thôi đi thôi, chúng ta đi nhanh lên đi." Sư Âm muốn kéo Sơ Tranh.

Kết quả tay xuyên qua Sơ Tranh.

Ánh mắt Sơ Tranh khẽ híp một cái.

Quỷ nhiên cứ như vậy thì cô không thể nào đụng được vào quỷ.

Vậy Trì Kính đụng vào mình bằng cách nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi