Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ly Đường không lên tiếng, Sơ Tranh cũng không hé răng, trong thông đạo u ám, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của Ly Đường.
"Sao chúng ta lại tới chỗ này?" Âm thanh của Ly Đường đột nhiên vang lên.
Sơ Tranh đang buồn ngủ, nghe vậy thì lắc đầu: "Không biết."
Lúc ấy cô còn tưởng rằng có thể làm rơi đám người kia, ai biết đột nhiên lại bị kéo tới chỗ này.
Mà thần chí Ly Đường lúc ấy có chút không rõ ràng, hắn chỉ cảm thấy một cỗ áp lực, sau đó...
Sau đó...
Ly Đường khẽ nhíu mày, trong đầu hiện lên những ký ức vụn vỡ, hắn hơi siết chặt cánh tay, ôm Sơ Tranh càng chặt hơn.
Trong máu giống như có thứ gì đó đang sôi trào.
—— Ngươi muốn nàng không? Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, sao ngươi có thể bỏ qua, nhìn xem, nàng ở ngay trước mặt ngươi, ngươi có thể có được nàng.
Hô hấp Ly Đường hơi rối loạn, cái âm thanh dưới đáy lòng kia lại xông ra.
Trong thân thể hắn giống như có một con ác ma, muốn phá tan trói buộc của thân thể.
"Ngươi đừng hắc hóa, rất phiền." Thanh âm của nữ tử rất nhỏ, vang lên trong bóng tối.
Ly Đường cắn răng, thấp giọng đáp một tiếng: "Ừ."
Hắn tiến đến trước mặt cô, giọng nói âm u trầm thấp: "Nàng hôn ta một cái, ta sẽ không..."
Trong không khí có chút yên tĩnh, ngay lúc Ly Đường đang thất vọng, thì trên cánh môi bỗng hơi mát lạnh, hơi thở tinh tế mang theo mùi hương thoang thoảng ập tới.
Hô hấp của Ly Đường lập tức trì trệ, phải dùng định lực cực lớn mới bình ổn được cỗ xúc động kia.
"Không ngọt." Thanh âm nhàn nhạt của nữ tử lạnh lùng vang lên.
Ly Đường hơi sửng sốt, sau đó có chút không trôi chảy nói: "Ta, lần sau ta sẽ chú ý."
Sơ Tranh không biết lần sau hắn phải chú ý cái gì, lùi về trong ngực hắn, ra hiệu hắn tiếp tục đi.
Có lẽ trấn an của Sơ Tranh đối với hắn rất hữu dụng, sau đó Ly Đường cũng cảm thấy trong thân thể có bất kỳ cái gì dị thường nữa.
Không biết hắn đi qua bao lâu, mà bốn phía vẫn là bóng tối.
Hắn buông Sơ Tranh buông: "Trước tiên nghỉ ngơi một lát đã."
Sơ Tranh nhàm chán dựa vào vách đá, nhìn vào hắc ám hư không, cô vô thức nhếch cánh môi, có chút mê man.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô sao thế? 】 Vương Giả dường như phát giác được cảm xúc của Sơ Tranh không đúng, nhịn không được lên tiếng.
Ngón tay Sơ Tranh sờ nơi cổ tay một lúc, cô lạnh lùng trả về một câu, không liên quan đến mi.
【...】 Ta không phải đang quan tâm tới cô à!
Hừ!
Vương Giả không lên tiếng nữa, ngón tay Sơ Tranh cầm cổ tay, tâm tình có chút bực bội, cô quay đầu, dựa vào trực giác nhìn về phía Ly Đường trong bóng tối.
"Ly Đường."
"Ừ."
"Tới đây một chút."
Ly Đường bên kia hơi khựng lại, một lát sau mới dời qua, cánh tay đụng vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh đột nhiên đè hắn lên vách đá, cánh môi mang theo ý lạnh tìm tới khóe môi hắn, sau đó chuẩn xác rơi vào trên cánh môi hắn.
Ly Đường trừng lớn mắt, dựa vào vách đá quên cả phản ứng, mãi đến khi Sơ Tranh cạy mở răng môi hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn, hắn mới hơi hoàn hồn.
"Sơ... Sơ Tranh?" Hắn gọi cô.
Sơ Tranh hơi thối lui, Ly Đường cảm giác được cô đang nhìn mình, đáy lòng không khỏi dâng lên một chút khẩn trương.
Lúc này hắn hẳn là nên ấn lấy cô hôn trở về, nhưng hắn đột nhiên không còn sức lực, cái gì cũng không làm được.
Sơ Tranh ngồi trở lại chỗ cũ, hơi thở quen thuộc rời xa, Ly Đường theo bản năng giữ chặt cô: "Nàng sao vậy?"
Đột nhiên... Hôn hắn.
Lấy sự hiểu biết của hắn đối với cô, cô sẽ không làm loại chuyện này.
"Hôn ngươi." Sơ Tranh nói rất đúng lý hợp tình: "Có vấn đề gì?"
Chỉ là cô nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao khi tiếp xúc kiểu này, lại làm cho cô sinh ra một chút cảm giác không giống nhau.
Cho nên muốn hôn nhiều thêm mấy lần, để xác định một chút.
Sơ Tranh hoàn toàn không cảm thấy mình làm vậy là có gì không đúng.
Ở trong mắt cô, loại tiếp xúc này, đại khái cũng giống như bắt tay bình thường, không tồn tại những ý nghĩa khác.
"Không có..." Khóe miệng Ly Đường hơi giương lên: "Không phải nàng nói là không ngọt sao?"
"Đúng là không ngọt." Sơ Tranh tán đồng.
Ly Đường thấp giọng nói: "Với ta mà nói, là ngọt."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Vì sao?" Vị giác của cô xảy ra vấn đề à?
Ly Đường dựa vào gần cô một chút, khi nói chuyện, hơi thở của hắn lướt qua bên tai cô: "Bởi vì, nàng rất ngọt."
"Ta không ngọt." Sơ Tranh phủ nhận: "Ngươi đừng nói lung tung."
"..." Đây mới là cô, không sai được.
Ly Đường thừa nhận: "Ừ, là ta nói lung tung."
Sơ Tranh rút tay mình về, có lẽ vì cô dùng sức quá mạnh, nên Ly Đường thở hốc vì kinh ngạc.
Trước mắt Ly Đường đột nhiên sáng lên, ánh sáng tuy là màu u lam, nhưng có thể chiếu sáng thông đạo.
Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, cô chồng mấy cái ma tinh ở bên cạnh, đốt chúng để tạo thành ánh sáng.
Ly Đường: "..." Rốt cuộc cô có bao nhiêu tiền.
Người được ánh sáng vây quanh, đột nhiên nghiêng thân qua, giơ tay túm lấy quần áo hắn.
Ly Đường có chút dở khóc dở cười, kéo chặt quần áo: "Nàng làm gì thế?"
Ánh sáng u ám hiện lên trong đáy mắt cô, làm cho cô nhìn càng lạnh hơn: "Buông tay."
"Thương thế của ta không sao hết."
"Buông ra." Sơ Tranh cảnh cáo hắn.
"Ta thật sự..." Sơ Tranh rõ ràng không kiên nhẫn, thô lỗ kéo tay hắn ra, mang theo khí thế hung hãn, giật quần áo ra.
Nơi bị thương là chỗ từng lấy diệt ma đinh ra, lúc này miệng vết thương vỡ ra, còn đang chảy máu.
Sơ Tranh lau sạch sẽ máu cho hắn, sau đó cầm máu, bôi thuốc, rồi băng lại.
Ngón tay của cô xẹt qua da hắn, mang theo một trận run rẩy rất nhỏ, đối với Ly Đường lúc này mà nói thì đó chính là một loại dày vò.
Hắn nghiêng mặt nhìn cô, giữa hai đầu lông mày thiếu nữ lộ ra nét lạnh lùng, nhưng trong mắt hắn lúc này, tựa hồ như có thêm ánh sáng nhu hòa, đẹp đẽ một cách lạ thường.
Lúc trước vì sao hắn kiên trì không bái cô làm sư, thì hiện tại trong lòng đã có đáp án chuẩn xác.
Hắn không muốn cô làm sư phụ của mình.
Hắn muốn cô trở thành bạn lữ của mình.
Lúc đầu dự định sau khi rời khỏi bí cảnh sẽ nói với cô...
Không nghĩ tới sẽ rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Nhưng mà, dường như cũng không xấu.
Phản ứng của cô, so với trong suy nghĩ của hắn càng tốt hơn nhiều.
Sơ Tranh kéo quần áo hắn lên: "Ta đi thăm dò đường."
"Để ta đi."
"Ngươi đi cái gì? Chết ở chỗ này thì tính cho ai?" Sơ Tranh rất không lưu tình hung dữ với hắn: "Ngồi yên cho ta, dám đứng dậy ta đánh gãy chân ngươi."
Ly Đường: "..." Rất, rất dữ.
Khí thế của Ly Đường cũng yếu đi mấy phần: "Nàng sẽ bỏ ta lại một mình sao?"
"Sao ta phải vứt ngươi lại một mình?" Sơ Tranh hỏi lại, cô có bệnh à? Thẻ người tốt có thể ném được chắc?
"Vậy... nàng cẩn thận một chút." Ly Đường nhìn Sơ Tranh rời đi, thân ảnh của cô dần dần biến mất, bốn phía khôi phục lại yên tĩnh.
Nắm tay hắn đột nhiên đánh vào vách đá, vách đá loạt soạt rơi xuống một ít đá vụn.
"Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!" Ly Đường gầm nhẹ một tiếng.
Nhưng cái âm thanh dưới đáy lòng kia vẫn không ngừng vang lên.
—— Nàng đi rồi, nàng không trở lại nữa.
Nàng sẽ.
—— Nàng sẽ không trở về, ngươi có phải là nam nhân không, sao ngươi có thể để cho nàng rời đi như thế.
Ngươi câm miệng!
—— Ta có thể cho ngươi lực lượng, ngươi muốn thứ gì cũng đều có thể, bao gồm cả nàng.
Không, ta sẽ không để cho ngươi tiếp tục khống chế ta nữa.
Ly Đường nhắm mắt, ép buộc mình tỉnh táo lại, không thể bị cái thanh âm kia dẫn dụ, nó chỉ muốn hắn sa đọa.
Đến lúc đó hắn nhất định sẽ làm tổn thương cô.
Nếu như không gặp được cô, thì dù hắn có biến thành dạng gì cũng không quan trọng, thế nhưng có cô...
Hắn sao có thể sa đọa đến mức ngay cả ý thức của mình cũng không có được.
Ly Đường cắn chặt răng, cố gắng coi nhẹ cái thanh âm mê hoặc kia.