XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Tiểu nha đầu, mở nó ra."

"Sao anh không đích thân đến?" Cái gì cũng sai sử ta, ta là người hầu của ngươi chắc!

"Ta là quỷ." Trì Kính nâng hai tay lên, xoay chuyển hai lần, mặt mày mỉm cười: "Chỉ có thể do cô làm thay, tiểu nha đầu, xin nhờ cô."

Sơ Tranh: "..."

Quỷ không tầm thường nha!

Khi ngươi sờ ta, không phải rất dễ dàng sao?

Sơ Tranh thử mở rương ra, nhưng cái rương không nhúc nhích tí nào, cũng không thấy chỗ nào có khóa.

Đầu ngón tay Sơ Tranh phất qua đường vân trên cái rương, ẩn ẩn có một cỗ âm khí lưu chuyển ở đầu ngón tay cô, giống như rất quen thuộc với cô.

Thần sắc Sơ Tranh không thay đổi thu tay lại, tìm một cái rìu chữa cháy tới bổ cái rương.

Trì Kính không ngăn cản cô, rõ ràng là có thể.

Rìu chữa cháy bổ vào trên rương, Sơ Tranh trông thấy phù văn giống như lấp lóe lên hai lần, nhưng rất nhanh liền tắt lịm xuống, bao gồm cả đường vân cũng đều mơ hồ.

Phù văn mất đi hiệu quả.

Sơ Tranh lần nữa bổ xuống, cái rương theo tiếng mà nứt.

Trong rương không có thi cốt.

Chỉ có một đám sương mù dày đặc.

Trong nháy mắt khi cái rương bị bổ ra, đám sương mù kia tràn ra, hoàn toàn tiến vào thân thể Trì Kính.

"Anh lừa tôi." Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn.

Bên ngoài Trì Kính không có gì thay đổi, nhưng Sơ Tranh cảm giác được, hắn đang trở nên cường đại.

Trì Kính giơ tay lên nhìn, đầu ngón tay thon dài trắng nõn, chậm rãi siết chặt.

"Quả nhiên là cô."

Giọng nói của Trì Kính vẫn trong sáng như cũ, nhưng giữa hai đầu lông mày ngưng tụ u ám, ánh mắt cũng trở nên âm u.

Sơ Tranh: "..."

Ta thế nào!!

Vương bát đản lại thêm kịch bản lộn xộn gì cho ta rồi!!

Trì Kính thả tay xuống, đột nhiên trả lời vấn đề của Sơ Tranh: "Ta không tính là lừa cô, đây là thi cốt luyện hóa. Cho nên, nó cũng được coi là hài cốt của ta."

Chỉ là hình dạng khác biệt mà thôi.

Sơ Tranh cầm rìu chữa cháy: "Tôi là ai?"

"Đới gia hợp tác với một Thiên Sư, cô hẳn là đời sau của thiên sư kia." Trì Kính cười: "Yên tâm, ta ân oán rõ ràng, sẽ không làm gì với cô."

"Anh tiếp cận tôi, chính là vì cái này?" Hay cho vật nhỏ nhà ngươi!

Trì Kính sửng sốt một chút: "Dĩ nhiên không phải, ta từng nói, cô đối với ta mà nói rất đặc biệt."

Hắn cất bước đi về phía Sơ Tranh.

Đầu ngón tay tái nhợt đụng phải gương mặt Sơ Tranh, chậm rãi dời xuống, nâng cằm cô lên.

Khuôn mặt người đàn ông phóng đại: "Tôi thích em, sẽ không giết em, cũng sẽ không tổn thương em, tôi muốn em ở bên cạnh, coi như trả nợ cho tổ tông của em."

Nụ hôn của hắn rơi xuống, lạnh buốt, mềm mại.

Không mềm nhẹ như trước đó, lần này mang theo ngang ngược sắc bén, xông vào công thành đoạt đất.

Trì Kính ôm eo Sơ Tranh, đè cô lên trên bức tường bên cạnh.

Đè lấy cô mà hôn.

Hàn khí trên người Trì Kính không ngừng chui vào trong thân thể Sơ Tranh.

Cổ tay Sơ Tranh bị Trì Kính ấn lấy, cô hơi giãy dụa, không tránh ra được, lập tức nổi giận.

Quá đáng lắm rồi nha!

Sơ Tranh nhấc chân liền đạp.

Trì Kính bị ép buông cô ra, ấn lấy chân cô, mũi hắn chống lên chóp mũi Sơ Tranh, thanh âm ép tới trầm thấp gợi cảm: "Tiểu nha đầu, em muốn đạp chỗ nào?"

"Anh cảm thấy chỗ nào thì là chỗ đó."

"Khó mà làm được, em sờ thì được, không thể đạp." Trì Kính giống như đang giáo dục cô bạn nhỏ, trong con ngươi đều là ý cười.

Sơ Tranh mặt lạnh lùng.

Hôm nay ta càng muốn đạp.

Ta còn không tin một con quỷ như ngươi, có thể bị đạp hỏng!

Sơ Tranh lần nữa dùng sức, tránh khỏi trói buộc của Trì Kính, một cước đạp lên người hắn.

Trì Kính buộc lòng phải lui lại.

Sơ Tranh lần nữa nhấc chân, đạp vào chính giữa hắn.

Không biết là Trì Kính không kịp phản ứng, hay là thế nào, dĩ nhiên không tránh đi.

Bị Sơ Tranh đạp trúng, lui lại mấy bước.

Sơ Tranh giữ chặt cánh tay Trì Kính, đè hắn lên trên tường, đầu gối cong lên chống đỡ bên hông hắn.

Ngân tuyến từ phía sau quấn lấy Trì Kính.

Trì Kính đang chuẩn bị dùng sức, cổ tay đột nhiên bị một cỗ lực lượng giữ chặt, cố định ở trên tường.

"Tiểu nha đầu, tư thế này không được." Trì Kính đến một chút kinh hoảng cũng không có, ngược lại cười đùa giỡn Sơ Tranh: "Bằng không thì chúng ta đổi một chút?"

"Trì Kính."

Thanh âm của Sơ Tranh rất yên tĩnh nhẹ nhàng.

Nụ cười của Trì Kính không khỏi thu liễm xuống.

"Có chuyện gì, chúng ta nói thẳng, anh đừng âm dương quái khí." Thanh âm của Sơ Tranh tiếp tục vang lên: "Anh đánh không thắng tôi."

Trì Kính siết tay, thử chuyển động xuống.

Hắn không nhìn thấy thứ trói buộc mình là gì.

Hắn càng động, vật kia càng chặt.

Trì Kính chỉ giãy dụa, cũng không sử dụng bất kỳ lực lượng thuộc về lệ quỷ nào.

Trì Kính từ bỏ: "Em thả tôi ra trước đi."

Sơ Tranh buông cái chân đang chống bên hông hắn xuống, nhưng trói buộc trên cổ tay thì không buông ra.

"Cứ như vậy nói, bằng không anh lại động thủ thì làm sao." Sơ Tranh dựa vào bên cạnh, ghé mắt nhìn hắn.

Lúc này Trì Kính đối mặt với tường, tay bị kéo ra, cố định ở trên tường.

Hắn thở ra một hơi.

"Được, chúng ta nói thẳng."

Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, gót chân chống đỡ lấy tường, khẽ vuốt cằm, ra hiệu hắn nói.

"Em muốn biết cái gì?"

"Tất cả."

Trì Kính trầm mặc hạ.

"Năm đó Đới gia và thiên sư thông đồng làm bậy, trấn áp tôi ở đây. Em hỏi tôi, vì sao một lệ quỷ như tôi, lại có năng lực thay đổi khí vận, câu trả lời của tôi là, không có."

"Tôi không thể thay đổi khí vận, nhưng tôi có thể hãm hại người khác, từ đó đạt thành mục đích."

Lệ quỷ hại người.

Trực tiếp lại đơn giản.

"Nhưng mà Đới gia không hài lòng, Thiên Sư kia đưa ra cho hắn một ý kiến, cướp đoạt khí vận của người khác."

Muốn làm được chuyện này, làm gì dễ dàng như vậy.

Bọn họ cần tìm một người có khí vận cực lớn.

Sau đó dùng bí thuật trộm chuyển mệnh cách.

Lúc ấy Trì Kính cũng không biết bọn họ có quyết định này.

"Anh sống ngàn năm, mà còn bị tính kế?"

Trên gương mặt trắng đến quá phận của Trì Kính, lộ ra mấy phần trào phúng: "Em cho rằng triệu hoán lệ quỷ, chỉ là gọi tôi ra sao? Giữa chúng tôi có khế ước, Thiên Sư động tay động chân trên khế ước."

Cũng là hắn khinh địch.

Chỉ bằng vài nhân loại, không làm gì được hắn.

Nhưng nhân loại giảo hoạt và ngoan độc, mới là trí mạng nhất.

Nghịch chuyển mệnh cách của người khác, cướp đoạt khí vận, loại chuyện này đặt ở trong mắt người bình thường căn bản chính là thiên phương dạ đàm*.

(*Thiên phương dạ đàm (天方夜谭) nghĩa là chuyện nghìn lẻ một đêm.)

Nhưng Thiên Sư kia thật sự có biện pháp.

Trì Kính cho rằng mình là át chủ bài của bọn họ, kết quả đến cuối cùng mới phát hiện, mình cũng là một con cờ.

Trì Kính có chút gian nan quay đầu, nhìn cái rương vừa rồi bị Sơ Tranh bổ ra.

"Phía dưới kia còn một cỗ thi thể, em đào đi."

Sơ Tranh: "!!"

Còn muốn đào!!

【...】 Điểm chú ý của tiểu tỷ tỷ vẫn luôn quái dị như thế.

Sơ Tranh đạp cái rương một cước, tiếp tục đào xuống dưới.

Quả nhiên ở phía dưới tìm được một cái rương giống vậy.

Trên rương có phù văn cùng loại, nhưng không giống với cái rương đầu tiên.

Sơ Tranh bổ cái rương ra, quả nhiên bên trong có một bộ xương trắng.

Bảo tồn phi thường hoàn chỉnh.

Quần áo cũng không hề hư hỏng.

Sơ Tranh cảm thấy lật đồ vật của người ta là không tốt lắm, nhưng Sơ Tranh liếc đến đồ vật bị đè dưới thi cốt kia.

Sơ Tranh hơi chần chờ, vẫn khom người cầm lên.

Tận lực không đụng tới thi cốt, lấy đồ vật ra.

Đó là một tấm bùa, phía trên không phải phù văn.

Nhưng cũng viết loạn thất bát tao, Sơ Tranh không biết.

Tuy nhiên cô biết cái tên trên đó —— Sư Âm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi