XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Ừm, anh không thể tới?"

"Anh tới làm gì?"

Trì Kính tiến đến bên tai cô: "Hôm nay còn chưa nói mười lần em là người tốt đâu."

Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung: "Nói đi."

Trì Kính cứ như vậy ôm cô, ở bên tai cô nói mười lần "em là người tốt".

Thanh âm kia càng nói càng thấp, dần dần trở nên mập mờ, âm cuối tựa hồ có thể câu nhân.

Sơ Tranh đè hắn hôn.

"Bảo bảo, chậm một chút." Trì Kính lên tiếng: "Em như vậy sẽ không chịu nổi."

Sơ Tranh: "..."

Anh câm miệng lại đi!!

Quần áo cũng chưa cởi đâu!

"Anh thích em không?" Sơ Tranh hỏi hắn.

Trì Kính nằm xuống, cũng kéo Sơ Tranh xuống, ấn vào ngực mình.

Hắn nói: "Thích chứ, nếu không thì tại sao anh lại muốn ở bên em." Hắn vừa gặp mặt liền thổ lộ rồi đấy.

Trì Kính cũng không biết mình thích cô vì cái gì.

Chỉ là vô cớ... Thích.

Sơ Tranh không hiểu lắm: "Chúng ta ở bên nhau?" Ở bên nhau lúc nào rồi? Là ta mất trí nhớ hay là thẻ người tốt mất trí nhớ đây?!

Trì Kính suy nghĩ một chút.

Mặc dù bọn họ từng ôm từng hôn, nhưng xác thực không tính là đang ở bên nhau.

"Vậy bạn học Tiêu Sơ Tranh thân ái, em đồng ý ở bên anh không?"

"Anh không hề để tâm đến thân phận của em?" Bốn bỏ năm lên một chút, ta thế nhưng là kẻ thù của hắn đó! Con hàng này sẽ không mê hoặc ta, sau đó dự định nửa đường răng rắc xử lý ta đó chứ!!

Trì Kính: "Em không lo lắng anh lừa em, nên bịa ra sao?"

"Anh sẽ sao?"

Trì Kính cười khẽ, thanh âm mỉm cười mang theo cưng chiều: "Sẽ không, anh không cần thiết phải lừa em."

"Ừ."

"Có lạnh không?" Trì Kính hỏi cô.

"Vẫn tốt."

"Không ôm nữa, ra ngoài ăn cơm đi." Trì Kính sờ sờ đầu cô: "Anh hơi đói."

Sơ Tranh phát hiện Trì Kính đặc biệt rất làm màu.

Ăn một bữa cơm cũng chọn nửa ngày.

Cơm nước xong xuôi hắn còn muốn đi mua đồ vật loạn thất bát tao.

Một con quỷ, nam quỷ, mà lại màu mè như thế!

Làm hại Vương bát đản hấp tấp phát nhiệm vụ phá sản cho cô.

"Không phải, thứ đồ chơi này anh đắp hữu dụng không?" Sơ Tranh cầm mặt nạ hỏi hắn.

"Không biết, anh thử một chút thì biết."

"Anh đủ trắng rồi."

"Cuộc sống cần nghi thức." Trì Kính nói: "Bảo bảo, chúng ta mua cái này."

Trì Kính chỉ vào hộp bao cao su siêu mỏng trên kệ.

Sơ Tranh: "..."

May mà hiện tại không ai thấy được hắn.

"Mua làm gì."

"Cùng bảo bảo dùng nha." Trì Kính kéo tay cô: "Bảo bảo, mua nha."

Hiện tại Trì Kính mở miệng là một tiếng bảo bảo, gọi đến vô cùng thuần thục.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh hít sâu.

"Dưới góc độ linh dị, thứ đồ chơi này không có một chút tác dụng nào, xin nhớ kỹ anh là quỷ." Đừng luôn cảm thấy mình là người, rồi giày vò người khác!!

"Quỷ thì thế nào? Quỷ thì không thể dùng?"

Trì Kính thừa dịp bên này không có ai, trực tiếp cầm một hộp ném vào trong xe đẩy, sau đó đẩy Sơ Tranh đi lên phía trước.

"Trì Kính, anh muốn cùng em làm à?"

"Khụ khụ khụ..."

Trì Kính buông Sơ Tranh ra, vịn bên cạnh làm bộ ho khan nửa ngày.

"Em tiểu nha đầu này, sao cứ nói chuyện ngay thẳng như thế."

"Anh không có ý này?"

"Anh..." Trì Kính khẽ cắn môi, hắn bỗng nhiên trả cái hộp kia về, thần sắc không khỏi sa sút: "Đi thôi, anh đùa em."

Trì Kính đẩy Sơ Tranh đi, người khác đều không nhìn thấy hắn, Sơ Tranh lại không tiện tránh khỏi hắn.

Tính tiền xong ra ngoài, Sơ Tranh xách đồ.

Trì Kính đi theo bên cạnh cô, khóe miệng ngậm lấy ba phần ý cười, khi nhìn cô, phá lệ ôn nhu.

Trì Kính đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, giống như những đôi tình nhân nhỏ đang yêu đương kia.

Khác biệt duy nhất chính là không thể ôm ôm hôn hôn, nếu không người khác trông thấy chính là Sơ Tranh dùng tư thế quái dị ôm không khí.

Đại lão xã hội đen cự tuyệt tư thế ngốc nghếch như thế!

-

Sơ Tranh trở lại phòng ngủ, một mình Lý Tố Khiết ở ký túc xá.

Thượng Tĩnh vẫn không trở về, cũng không đi học, nghe nói còn có người tới trường học tìm cô ta.

Lý Tố Khiết đang đắp mặt nạ, Sơ Tranh nghĩ đến mặt nạ trong túi của cô, trầm mặc.

"Tiêu Sơ Tranh, gần đây cậu phát tài à?" Lý Tố Khiết đột nhiên hỏi cô.

Sơ Tranh nhiều thêm không ít đồ vật, nhiều thứ đều là xa xỉ phẩm.

Nhưng trên người cô chỉ mặc tới mặc lui hai bộ quần áo kia.

"Mắc mớ gì tới cô."

Lý Tố Khiết ngồi dậy, khoanh tay trước ngực: "Không thể nói? Không phải cậu ở bên ngoài làm gì đó chứ? Những thứ này của cậu đều không rẻ, cậu lấy đâu ra tiền mà mua, bây giờ đúng là rất tốt, nằm ngửa liền kiếm được tiền..."

Ầm!

Cái bàn trước mặt Lý Tố Khiết đột nhiên lật ngửa.

Lý Tố Khiết giật mình.

Nữ sinh đối diện lạnh như băng nhìn cô ta.

Ánh mắt kia giống như dao.

Lý Tố Khiết không khỏi chảy mồ hôi lạnh đến ướt sũng cả người.

"Còn muốn nói gì nữa?" Sơ Tranh hỏi cô ta.

Lý Tố Khiết nuốt một ngụm nước bọt, ký túc xá chỉ có một mình cô ta, Sơ Tranh đột nhiên hung ác như thế, cô ta nào dám nói gì.

"Không có việc gì thì đừng chọc tôi, quản tốt chính cô đi." Sơ Tranh không rõ ý vị nhìn ra phía sau cô ta.

Phía sau lưng Lý Tố Khiết bỗng nhiên phát lạnh.

Trước đó Sơ Tranh đều không để ý đến người khác, cùng lắm là ánh mắt hơi lạnh.

Hôm nay Sơ Tranh đột nhiên hung ác như thế, dọa sợ Lý Tố Khiết, Sơ Tranh tiến vào phòng vệ sinh cô ta mới lấy lại tinh thần.

Sơ Tranh đang tắm rửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm.

Sơ Tranh mặc quần áo ra ngoài.

Trong ký túc xá một mảnh tối tăm, cửa sổ mở ra, một bóng đen đứng ở đó, màn cửa bên cạnh hắn tung bay.

Toàn bộ ký túc xá đều tràn ngập lãnh ý.

Cái bàn vừa rồi bị cô lật vẫn còn nằm trên mặt đất, Lý Tố Khiết lúc này cũng ngã dưới đất: "Có quỷ, có quỷ a a!"

Lý Tố Khiết đứng lên thất tha thất thểu chạy ra cửa, nhưng làm cách nào cũng không mở được cửa ra.

"Cứu mạng! Cứu mạng!! Có ai không, cứu mạng!"

Lý Tố Khiết đập cửa.

Trên hành lang mà dĩ vãng người đi ngang qua đều có thể nghe thấy âm thanh, lúc này lại an tĩnh đến mức làm người ta hốt hoảng.

"Thả tôi ra, cứu mạng!!"

Sơ Tranh nhìn về phía cái bóng đen đứng trước cửa sổ kia.

Toàn thân trên dưới của hắn, ngay cả cọng tóc cũng lộ ra vẻ không vui.

Bốn phía đều quanh quẩn một loại khí thế, không cần trông thấy ánh mắt và biểu cảm của hắn, đã có thể khiến người ta không rét mà run.

Sơ Tranh đi qua: "Anh đang làm gì thế?"

Người đàn ông hơi nghiêng đầu xuống, ánh sáng ngoài cửa sổ lập tức chiếu sáng một nửa sườn mặt của hắn, khóe môi chậm rãi giương lên: "Giáo huấn ả một chút."

"Đừng lộn xộn."

Sơ Tranh giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại làm đáy lòng Trì Kính mềm nhũn: "Được rồi."

Đèn trong phòng sáng lên, xung quanh khôi phục bình thường.

Lý Tố Khiết mở cửa, tiếng ầm ĩ bên ngoài tràn vào.

"Có quỷ, có quỷ!!"

Lý Tố Khiết ngã ra khỏi phòng, trong miệng lớn tiếng la hét.

Người trên hành lang dồn dập nhìn qua, có người đi lên hỏi thăm cô ta làm sao vậy, Lý Tố Khiết chỉ hung hăng nói câu có quỷ.

Nhưng trong ký túc xá chỉ có một cái bàn nằm trên mặt đất, cùng Sơ Tranh đứng ở bên cửa sổ, nhìn về bên này, tựa hồ không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện gì xảy ra thế?" Có người hỏi Sơ Tranh.

"Không biết." Sơ Tranh lạnh lùng lắc đầu.

Lý Tố Khiết được bạn học đỡ rời đi, Sơ Tranh đóng cửa lại: "Con quỷ kia đâu?"

"Quỷ gì?"

"Con đi theo Lý Tố Khiết kia." Sơ Tranh nói: "Đâu rồi?"

"Anh không nhìn thấy." Trì Kính vô tội cười.

Cười đến đặc biệt đẹp.

Muốn... làm.

*

A a a các bảo bảo, đảo mắt lại là nửa tháng, nguyệt phiếu nha!! Ném một cái ném nguyệt phiếu a a!!!

【 Đổi mới vẫn là rạng sáng, thời gian không thay đổi, lần giữa trưa đổi mới kia là bởi vì bạo chương!! Đừng lại hỏi! Hỏi lại tự sát! 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi