Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cô, chắc Kiều Liễm không đến đâu, chúng ta đi thôi." Có bạn học nói: "Cậu ta không bao giờ tham gia loại hoạt động tập thể này."
Sơ Tranh nghiêm túc nghiêm mặt giáo dục: "Thân là học sinh một lớp, phải đoàn kết."
"..."
Bọn họ muốn đoàn kết, nhưng Kiều Liễm người ta không thèm mà.
Mọi người nhìn Mạnh Vũ, Mạnh Vũ ngồi ở bên cạnh, ngậm cây kẹo que, cà lơ phất phơ rung chân.
"Cô giáo bảo chờ thì cứ chờ đi." Hắn nói: "Các cậu gấp cái gì."
"..."
Mười phút trôi qua.
Kiều Liễm vẫn không xuất hiện.
Sơ Tranh đành phải tổ chức cho mọi người đi vào trước.
Sơ Tranh thuê xe, xe một đường lướt gió băng băng đưa bọn họ đến một khu vực.
Nhân viên công tác dường như đã sớm nhận được thông báo, lúc này chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ tới, lập tức nhiệt tình chào đón bọn họ.
Mạnh Vũ trông thấy bảng hiệu của khu vực này trước.
Rắn...
Bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong như thế nào, đại bộ phận học sinh cũng không chú ý tới bảng hiệu, đi theo người hướng dẫn vào bên trong.
Sau đó bất ngờ không kịp chuẩn bị nhìn thấy rắn.
Con gái trời sinh liền sợ hãi những thứ này, cho dù là cách tấm thủy tinh, vẫn trực tiếp ôm nhau la lối ầm lên.
"Cô... cô giáo, có thể đổi chỗ khác không!" Có người la lên.
Sơ Tranh đi ở cuối cùng: "Có thể, người hôm thứ 3 thả rắn dọa tôi tự động đứng ra, chúng ta liền đi đến nơi tiếp theo, không ai thừa nhận, chúng ta đứng ở đây đến khi trời tối."
"..."
Má ơi!
Đào hố sẵn ở chỗ này chờ bọn họ phải không!
"Cô, chuyện này đã qua lâu như vậy, sao cô còn nhớ mãi thế, mọi người chỉ đùa với cô thôi."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi thù dai."
"..."
Không ai nguyện ý bán bạn học, đều cứng đờ không nói lời nào.
Các nữ sinh rất muốn rời khỏi nơi này, rốt cuộc có người không nhịn được: "Các cậu... mau nói xin lỗi cô giáo đi."
"Tớ không muốn ở chỗ này nữa."
"Tớ ghét nhất là rắn, cô giáo, em muốn ra ngoài."
Cô giáo này không tức giận nhưng so với tức giận còn kinh khủng hơn.
"Các bạn học, tới tới tới, sang bên này nào, nơi này có thể đi vào thể nghiệm... Đừng sợ, đều là rắn không độc không cắn người."
Nhân viên công tác ở bên cạnh nhiệt tình giới thiệu.
Các nữ sinh co lại ở phía sau hung hăng lắc đầu.
Nhưng nghe thấy nhân viên công tác nói cho bọn họ đi vào thể nghiệm, một đám người vẫn đổi sắc mặt.
Cách một tấm thủy tinh, và tiếp xúc gần gũi, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Các em không nói, lát nữa sẽ cho từng người đi vào thể nghiệm." Sơ Tranh ở bên cạnh nhắc nhở: "Tôi có nhiều thời gian, các em cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy, các em đánh không thắng tôi."
"..."
Nghĩ đến lần đầu gặp gỡ, vị giáo viên này bảo bọn họ đến đánh một trận.
-
Cứng đờ ở đó cũng không phải biện pháp, nữ sinh ở bên cạnh cầu khẩn, bảo bọn họ hãy mau thừa nhận, bọn họ muốn rời khỏi nơi này.
Những con rắn này không biết bị làm sao, đột nhiên bắt đầu bò qua phía biên giới.
Cách tấm thủy tinh thè lưỡi với bọn họ.
Dù sao Sơ Tranh cũng là người lớn, cô bắt đầu cường thế, khí thế của đám học sinh này liền yếu xuống.
Cuối cùng có hai nam sinh đứng ra, thừa nhận là bọn họ làm ra.
Sơ Tranh cũng mặc kệ có phải là kẻ thế thân hay không, bảo nhân viên công tác dẫn bọn họ vào trong từ từ thể nghiệm.
Bình thường cảm thấy mình không sợ rắn, nhưng thật sự đến trước mắt, thì đó là một cảm giác rất kinh khủng.
Học sinh còn lại còn phải ở bên ngoài nhìn.
Nếu như không phải người ta không cho phép, Sơ Tranh càng muốn cho đám trẻ trâu này đi vào hết.
Kế tiếp là nhện.
Cũng không biết vườn bách thú lấy đâu ra lắm nhện như thế, lít nha lít nhít, nhìn mà tê cả da đầu.
Kẻ đầu têu bị nhân viên công tác mang vào, mặc trang phục phòng hộ đi vào.
Sau đó chỉ cần là những thứ bọn họ từng lấy ra hù dọa Sơ Tranh, Sơ Tranh liền để chính bọn họ tự mình vào thể nghiệm.
Vất vả lắm mới thể nghiệm xong, Sơ Tranh dẫn bọn họ đi ăn cơm trưa.
Một đám học sinh đều mệt lả cả người rồi.
Bọn họ làm sao biết một cô giáo, mà lại có thể làm ra loại chuyện này.
Bọn họ là đóa hoa của tổ quốc đó!
Sơ Tranh nhìn đám đóa hoa héo rũ này: "Các em phải cảm thấy may mắn đi, không lấy cá mập ra dọa tôi, bằng không thì tôi chỉ có thể mang các em ra biển thể nghiệm một chút."
Đám người: "..."
Cô nói ra biển liền ra biển!
Biển là nhà cô à!
Các học sinh ngồi cùng nhau xì xào bàn tán: "Cô giáo làm vậy có tính là trả thù chúng ta không?"
"Cô giáo này căn bản không giống như những giáo viên trước đây."
"Ai, tớ thấy cuộc sống sau này của chúng ta sẽ không dễ chịu đâu."
"Đây chính là một nữ ma đầu."
"Nữ ma đầu đang nhìn cậu kìa."
Tiếng bàn luận xôn xao lập tức yên tĩnh xuống.
Mạnh Vũ một mình chiếm lấy một bên, bên cạnh có hai nữ sinh xum xoe, đưa nước rồi đưa đồ ăn lên, hầu hạ cậu ta như thiếu gia.
Mạnh Vũ cũng không từ chối, còn cười cà lơ phất phơ với hai nữ sinh kia.
Hai nữ sinh xấu hổ trở lại vị trí của mình.
Sơ Tranh quan sát đám học sinh này, suy nghĩ xem lát nữa làm sao chỉnh bọn họ, thu về chút tiền lãi.
【 Tiểu tỷ tỷ, mời tiến về đường Hướng Dương đón thẻ người tốt của cô. 】
Sơ Tranh: "??"
Đường Hướng Dương chẳng phải là con đường bên ngoài vườn bách thú sao?
Tại sao ta phải đi đón?
Chính hắn không biết tới à?
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy cố gắng làm một người tốt a ~ 】
Sơ Tranh: "Không, ta không muốn."
【 Cô muốn. 】
Sơ Tranh bực bội đạp cái ghế bên cạnh một cái, xung quanh đều là tiếng người ồn ào, ngược lại không ai chú ý tới cô.
Sơ Tranh bảo bọn họ ở đây nghỉ ngơi trước.
Sơ Tranh tạo một cái nhóm Wechat ngay tại chỗ, sau khi thêm tất cả mọi người vào, lúc này mới rời khỏi.
Đường Hướng Dương nối tiếp với vườn bách thú, Sơ Tranh đi ra ngoài, bảng hiệu đường Hướng Dương liền xuất hiện.
Nhưng vấn đề là...
Đường Hướng Dương rất lớn!
Cô đi đâu tìm người?
Sơ Tranh đi theo đường Hướng Dương tìm một lần, đi hết đến cuối cùng của đường cũng không tìm thấy người, Sơ Tranh lại quay về, còn tìm không thấy người nữa cô liền mặc kệ.
Cô cũng không tin, người lớn như thế, còn có thể lạc mất được.
Đi đến một nửa, Sơ Tranh liền nhìn thấy một thiếu niên ngồi dựa vào chỗ bóng râm ở ven đường.
Hắn đeo cái tai nghe không rời người kia, cúi đầu nhìn xuống đất, tóc mái ngăn trở mặt mày hắn.
Có cô gái đang bắt chuyện với hắn, nhưng thiếu niên lờ đi đối phương.
Đối phương hậm hực rời đi.
"Bạn học Kiều Liễm."
Sơ Tranh đứng ở ven đường kêu một tiếng.
Thiếu niên ngước mắt nhìn qua.
Mạnh Vũ đẹp trai theo kiểu cứng rắn mang theo tính xâm lược, như lưỡi đao sắc vén vừa rút ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người.
Mà thiếu niên trước mặt này là kiểu tuấn tú nội liễm khiêm tốn.
Giống như bảo kiếm phủ đầy bụi nhiều năm, phủ kín một lớp bụi dày, giấu kín phong hoa.
"Cô Nguyễn." Thiếu niên trầm thấp kêu một tiếng, rõ ràng, thanh âm trong trẻo, êm tai.
Sơ Tranh đi qua: "Em làm gì ở đây?"
Giữa hai đầu lông mày Kiều Liễm hiện lên một tia mê man, hắn đáp: "Không làm gì."
"9 giờ tập hợp ở cổng vườn bách thú, em đi đâu vậy?" Bây giờ còn muốn ta tới đón hắn! Nhìn hắn cũng không có việc lớn gì mà! Vương bát đản hỏng rồi!
"Tùy tiện đi một chút."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm Kiều Liễm, người sau thần sắc bằng phẳng, mặc cho Sơ Tranh nhìn.
Sơ Tranh cũng không mò ra tình huống của thẻ người tốt là thế nào, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
"Bọn họ còn đang ở vườn bách thú, đi qua trước."
Thiếu niên gật đầu, mái tóc mềm mại theo động tác của hắn, xẹt qua trán hắn.
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.
Đầu ngón tay cọ cọ quần áo, dời ánh mắt, trấn định nói: "Đi thôi."