Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Em... Em tự thay." Sắc mặt Kiều Liễm đỏ lên.
Sơ Tranh nhìn tay hắn một chút: "Tay em có thể làm sao?"
"Có thể... Có thể." Thiếu niên kiên định gật đầu.
Sơ Tranh buông hắn ra, Kiều Liễm cầm quần áo lên, nhưng hắn còn chưa đứng lên, cả người lại ngã về.
Đầu vẫn rất choáng.
"Để tôi tới đi."
Sơ Tranh ấn hắn về.
"Cô... Không cần." Kiều Liễm quẫn bách đè lại quần áo: "Lát nữa em thay."
Sơ Tranh đẩy tay hắn ra, lý lẽ hùng hồn nói: "Tôi chỉ thay bộ quần áo cho em, lại không làm gì em, em sợ cái gì."
"Cô, em có thể tự thay."
"Ừ."
Kiều Liễm cho là Sơ Tranh đồng ý, ai biết một giây sau Sơ Tranh liền đè cổ tay hắn lại.
Một tay khác của Kiều Liễm bị thương, không làm được gì, đầu còn choáng váng đến kịch liệt, chỉ có thể nhìn đầu ngón tay trắng nõn của Sơ Tranh cởi cúc áo sơ mi của mình ra.
Thân thể Kiều Liễm kéo căng, thân thể dưới áo sơ mi cũng dần dần lộ ra.
Đường cong vân da trôi chảy, có chút cơ bụng, rắn chắc hữu lực, cũng không phải tinh tế suy nhược như bề ngoài nhìn thấy.
Áo sơ mi tuột đến khuỷu tay.
Con ngươi Sơ Tranh lập tức lạnh lẽo.
Trong đầu Kiều Liễm ong một tiếng, giống như dây cung căng cứng đứt gãy.
Hắn lập tức tránh khỏi Sơ Tranh, kéo lấy quần áo co lại trên ghế sofa, cánh môi hơi trắng bệch.
Cô nhìn thấy.
Cô sẽ ghét bỏ mình sao.
Kiều Liễm không dám nhìn Sơ Tranh, đầu chôn đến cực thấp.
Kiều Liễm cảm giác được bên người hơi trầm xuống.
Một tay của cô gái chống vào bên trong, một tay khác nắm lấy cằm hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu.
Ánh mắt Kiều Liễm chuyển loạn, không dám rơi trên người Sơ Tranh.
Sơ Tranh buông hắn ra, ngón tay rơi vào mép áo sơ mi, khẽ kéo xuống phía dưới một cái.
Vết thương trên cánh tay trong nháy mắt bại lộ trong không khí.
Vừa dữ tợn vừa kinh khủng.
Vết thương mới và vết thương cũ giao chồng lên nhau.
Phá lệ bắt mắt.
Thân thể Kiều Liễm hơi run rẩy, Sơ Tranh trầm mặc trút bỏ quần áo hắn, cô kéo người ôm vào trong ngực, nhìn sau lưng hắn.
Trên lưng cũng có vết thương đồng dạng.
Sơ Tranh ôm hắn: "Ai làm?"
Kiều Liễm không nói lời nào.
"Kiều Hoành?"
Kiều Liễm khẽ run rẩy.
Sơ Tranh ôm hắn tình tĩnh một lát, cầm quần áo mặc vào cho hắn.
Sơ Tranh cúi đầu cài cúc áo cho hắn, Kiều Liễm chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài buông xuống của cô.
"Cô... cô giáo..." Kiều Liễm nhỏ giọng gọi cô: "Có phải em rất khó coi không?"
Sơ Tranh ngước mắt: "Không có."
Kiều Liễm nắm lấy ngón tay: "Cô sẽ ghét bỏ em sao?"
Sơ Tranh chỉnh lý tốt cổ áo cho hắn, trong ánh mắt thấp thỏm không biết làm sao của thiếu niên, chậm rãi nói: "Sẽ không."
"Cô, em..."
Thân thể Kiều Liễm đột nhiên ngã xuống ghế sofa, thân thể mềm mại của cô gái đè lên.
Con ngươi Kiều Liễm hơi trừng hớn, dung nhan quen thuộc đang không ngừng phóng đại.
Trên môi hơi nóng lên, trong đầu Kiều Liễm "ong" một tiếng, sau đó không còn cách nào suy nghĩ nữa.
Hắn có thể trông thấy hàng mi dài của cô, hơi buông xuống, ngăn trở ánh sáng nơi đáy mắt.
Hô hấp nóng rực rơi trên gương mặt, mang theo cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ.
-
"Cô... cô giáo..."
Thanh âm của Kiều Liễm hơi run rẩy, trên mặt mang theo nét đỏ ửng không bình thường, chóng mặt dựa vào Sơ Tranh, nhịp tim đập cực nhanh.
Sơ Tranh hôn hắn hai lần, ôm hắn vào bên trong.
"Nghỉ ngơi thật tốt."
Kiều Liễm không dám nhìn Sơ Tranh, dứt khoát nhắm mắt lại.
Kiều Liễm cảm giác được trước mặt tối xuống, trên trán hơi nóng lên, sau đó là tiếng bước chân đi xa.
Kiều Liễm rất choáng váng, hắn giơ tay sờ trái tim vẫn nhảy không theo quy luật của mình.
Cô giáo hôn... hắn.
Có chút không giống so với hắn nghĩ, nhưng mà...
Đáy lòng Kiều Liễm ẩn ẩn có cảm giác ngọt ngào và vui vẻ.
Kiều Liễm suy nghĩ lung tung một trận, rất nhanh liền ngủ mất.
Giấc ngủ này rất sâu.
Hôm sau, Kiều Liễm bỗng nhiên ngồi dậy.
Hắn xốc chăn lên nhìn một chút, ảo não nhắm mắt lại, một lát sau xuống giường, cấp tốc thu dọn xong hiện trường gây án.
Kiều Liễm lén lút mở cửa phòng, sau khi không nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức ném cái ga trải giường vào trong máy giặt.
Hắn chọn xong thời gian, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau: "Dậy sớm vậy sao."
"Cô, cô giáo." Thân thể Kiều Liễm cứng ngắc, nói chuyện cũng không lưu loát: "Chào buổi sáng."
"Em đang làm gì thế?"
Cánh tay đang xuôi bên người Kiều Liễm hơi siết chặt, chậm rãi đáp: "Giặt ga giường."
Hắn không nhìn thấy biểu cảm của người phía sau, chỉ cảm nhận được hô hấp của cô.
Sơ Tranh không hỏi hắn vì sao sáng sớm lại đi giặt ga giường, khẽ hôn lên cổ hắn một cái: "Tới ăn sáng." Sau đó liền buông hắn ra.
Kiều Liễm quay đầu nhìn, Sơ Tranh đã đi về bên kia.
Bây giờ thời tiết đang chuyển lạnh, cô mặc váy liền áo tay dài, váy chỉ tới đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn tinh tế của cô.
Những giấc mơ trong quá khứ, tỉnh dậy sẽ quên đi hết.
Nhưng bây giờ trong đầu Kiều Liễm tất cả đều là hình ảnh trong giấc mơ tối qua, cô giáo bị hắn đè dưới thân...
Không được.
Không thể nghĩ nữa.
Kiều Liễm vỗ vỗ mặt, trấn định đi rửa mặt.
Chờ hắn ra, Sơ Tranh đã ngồi trên bàn ăn ăn sáng.
Kiều Liễm chậm rãi đi qua, hắn vừa định ngồi xuống bên cạnh, Sơ Tranh đột nhiên giữ chặt hắn, hơi dùng sức, hắn trực tiếp ngồi xuống đùi cô.
"Cô, cô giáo?" Kiều Liễm khẩn trương không thôi.
Sơ Tranh ôm lấy hắn: "Chuyện ngày hôm qua, có gì muốn nói không?"
Hôm qua Sơ Tranh không hỏi hắn, không có nghĩa là cô sẽ không hỏi.
Kiều Liễm bị Sơ Tranh ôm, cô còn cố ý dùng tay đè ép hắn, không cho hắn đứng dậy.
Kiều Liễm nhấp nhẹ môi dưới: "Cô, cô ôm em như thế, em hơi khó chịu."
Nhiệt độ trên người cô gái, giống như đốm lửa nhỏ có thể cháy lan ra toàn đồng cỏ, lúc này nơi da thịt cô dán vào, đang như thiêu như đốt.
"Ôm thế nào em mới không khó chịu?" Sơ Tranh không ngại học hỏi kẻ dưới.
Gương mặt Kiều Liễm bóng như bị bỏng: "Cô ôm em... Liền khó chịu."
Cằm Sơ Tranh đặt trên bả vai hắn: "Chỗ nào khó chịu?"
Rõ ràng là thanh âm rất bình tĩnh, nhưng Kiều Liễm không khỏi cảm thấy Sơ Tranh đang trêu chọc mình.
Kiều Liễm không cảm giác được Sơ Tranh muốn buông ra, đành phải từ bỏ quyết định này, hắn quay đầu, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh: "Cô giáo, cô thích em sao?"
"Ừ."
Sơ Tranh thoải mái thừa nhận.
Kiều Liễm sửng sốt một chút.
Nửa ngày sau mới luống cuống hỏi: "Cô sẽ không ghét bỏ em ngây thơ sao?"
Trước tiên không nói đến chuyện bọn họ là cô trò.
Mà còn có tuổi tác.
Tuổi của hắn nhỏ hơn cô nhiều lắm...
Đáy lòng hắn rất rõ ràng, Lục Châu nói không sai, tuổi tác sẽ trở thành trở ngại lớn nhất giữa bọn họ.
"Tôi có năng lực chăm sóc em." Sơ Tranh giọng điệu tùy ý: "Tại sao lại ghét bỏ em."
"..." Kiều Liễm luôn cảm thấy lời này có chút gì đó là lạ.
Kiều Liễm thở ra một hơi, chủ động giơ tay ôm cổ Sơ Tranh: "Cô, em là học sinh của cô, cô thật sự muốn cùng em kết giao sao?"
"Có vấn đề gì?"
Ngữ khí của cô, không phải lo lắng sẽ có vấn đề gì.
Mà là có vấn đề gì, cô sẽ lập tức đi giải quyết xong.
Kiều Liễm chần chờ nói: "Bị trường học biết, ảnh hưởng không tốt lắm..."
"Em không muốn để trường học biết?"
"..."
Kiều Liễm không lên tiếng.
Loại chuyện này bị trường học biết, chẳng mấy chốc sẽ trở thành tiêu điểm nghị luận của người khác, ảnh hưởng ác liệt, còn có thể bị trường học khai trừ.
"Tôi biết rồi." Sơ Tranh ôm eo hắn, nghiêm túc cam đoan: "Tôi tận lực giữ khoảng cách với em ở trường học."
Dù sao cũng chênh lệch về mặt thân phận, Sơ Tranh cũng không muốn gióng trống khua chiêng, miễn cho xuất hiện những phiền phức khác.