XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thời tiết trong Hồng Hoang lặp đi lặp lại.

Một ngày trước vẫn là nhiệt độ cao, một ngày sau có khả năng chính là nhiệt độ thấp.

Nhưng các thú da dày thịt béo, mức biến hóa chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho thú.

Nhưng sức chống cự của Đồ Yếm dường như trở nên yếu đi, buổi tối bắt đầu hạ nhiệt độ, cả người hắn đều cuộn tròn lại.

Sơ Tranh ngồi ở một bên, nhìn Đồ Yếm, tận đến khi bốn phía bắt đầu kết sương, cô mới đứng dậy đi qua, ôm Đồ Yếm vào trong ngực, dùng lông vũ che hắn lại.

Phượng Hoàng trời sinh thuộc hỏa, thân thể ấm áp.

Đồ Yếm dần dần thả lỏng ra.

-

Sau nửa đêm, bốn phía đều có một tầng băng hơi mỏng.

Đồ Yếm tỉnh lại từ trong ấm áp, hắn nhìn lên trên, nhìn thấy lông vũ xinh đẹp của Phượng Hoàng, cô dùng cánh ôm mình, cả người hắn đều nằm trên người cô.

"Tỉnh."

Đồ Yếm ngước mắt, chẳng biết Phượng Hoàng đã mở mắt ra từ lúc nào, mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.

Mắt phượng trong suốt, tia sáng nhàn nhạt bên trong, phản chiếu hình dáng của hắn.

Có chút chật vật...

"Đây là đâu?" Đồ Yếm không nhúc nhích, Sơ Tranh cũng không nhúc nhích.

"Không biết."

"..."

Không khí lâm vào trong yên tĩnh xấu hổ.

Thôn Tượng ngủ ở bên cạnh, không biết mơ thấy cái gì, đột nhiên giơ chân đá đá mấy cái.

Sơ Tranh và Đồ Yếm đồng thời nhìn sang.

Thôn Tượng không tim không phổi, rất nhanh liền an tĩnh lại, chép chép miệng, ngủ tiếp.

Giọng nói của Đồ Yếm vang lên, theo thói quen có chút âm trầm, thậm chí còn mang theo chút phòng bị: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"

"Bàn Long nhai."

Bàn Long nhai...

Đồ Yếm buông mi xuống, mi dài tạo nên một cái bóng tinh tế không đồng đều ở dưới mí mắt hắn, cũng vừa vặn ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt hắn.

"Vì sao muốn mang ta đến đấy?"

"Cho rồng ăn." Sơ Tranh thuận miệng nói.

Đồ Yếm: "..."

Giây lát, Đồ Yếm nói: "Bàn Long nhai không có rồng."

Sơ Tranh: "..." Không có rồng thì lấy cái tên Bàn Long nhai làm mama gì!

Sơ Tranh trấn định dùng cánh đè hắn lại: "Nói nhảm nhiều quá, ngủ đi."

Đồ Yếm không quá thích ứng: "Thả ta ra."

"Ngươi xác định?"

"Xác định."

Sơ Tranh xoay người, Đồ Yếm trượt từ trên người cô xuống, không khí lạnh xung quanh, trong nháy mắt đánh tới, Đồ Yếm lạnh đến khẽ run rẩy.

Cảm giác này... không xong rồi.

"Khụ khụ khụ..."

Đồ Yếm thấp giọng ho khan.

Một giây sau hắn lại bị kéo vào trong ấm áp, lãnh ý bị xua tan.

"Tiểu Phượng Hoàng."

Đồ Yếm không rõ ý vị gọi cô.

"Làm gì."

"Ngươi biết ta là ai không?"

Thẻ người tốt của ta chứ ai.

"Đồ Yếm."

"Nếu biết, ngươi nên cách xa ta ra một chút, đừng đến xen vào chuyện của ta." Ở Hồng Hoang hắn là dị loại, là kẻ thù chung, ai cũng muốn giết hắn, diệt trừ đi cho thống khoái.

Phượng Hoàng vừa sinh ra đã là Thần thú, chỉ cần có thể trưởng thành, về sau chính là một sự tồn tại tôn quý ở Hồng Hoang, khác biệt với hắn.

"Ta không thì sao?" Ngươi tính là gì chứ, tại sao ta phải nghe lời ngươi!

Gió đêm phất qua tán cây, nhẹ vang lên tiếng sạt sạt.

Có vụn băng rơi xuống, rơi trên mặt Đồ Yếm, mang theo một mảnh ý lạnh ướt át.

"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi muốn lấy được cái gì từ chỗ ta?"

"Ngươi."

Sạt sạt sạt...

Tiếng gió lớn dần.

Đồ Yếm nhíu mày, con ngươi phản chiếu cái bóng trên đỉnh đầu, lá cây theo gió lắc lư, phía trên tô điểm băng sương óng ánh.

Đáy mắt Đồ Yếm hiện lên một tia âm trầm, nhưng hắn không nói gì, chỉ tìm một vị trí dễ chịu, nhắm mắt lại.

Bên ngoài lạnh như vậy, tại sao hắn phải ra ngoài ủy khuất mình chứ.

-

Hôm sau.

Tối hôm qua còn lạnh như mùa đông, ngày hôm nay đã là mặt trời treo cao.

Đồ Yếm thế mà lại không ngất, còn tỉnh dậy, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn, vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.

Hắn tùy tiện hướng ngồi xuống chỗ nào, bốn phía quanh chỗ ấy đều ảm đạm phai mờ.

Chỉ là quanh thân đều quanh quẩn một cỗ khí thế u ám, có chút kinh khủng, Thôn Tượng cũng không dám tới gần hắn.

"Tiểu Phượng Hoàng, lông vũ của ngươi vì sao lại ít đi."

Phượng Hoàng Linh Vũ không nhiều, cho nên lúc thức dậy Đồ Yếm liền phát hiện, lông vũ của cô thiếu mất một cái.

Sơ Tranh dùng cánh mò xuống đầu mình.

"Còn không phải đổi cho ngươi..."

Sơ Tranh một cánh đập tới, Thôn Tượng bị tát đến lăn một vòng.

"Không biết rơi mất từ lúc nào." Sơ Tranh chẳng hề để ý, quay đầu lại dữ dằn: "Lông của ta mắc mớ gì tới ngươi, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì."

Đồ Yếm: "..." Phượng Hoàng Linh Vũ sao có thể rơi được?

Đồ Yếm nhìn Thôn Tượng một chút, không tiếp tục hỏi.

Nhưng chờ khi Sơ Tranh rời đi, Đồ Yếm vẫy tay ra hiệu Thôn Tượng qua.

Thôn Tượng run lẩy bẩy: "Ngươi, ngươi có chuyện gì?"

Hắn không qua.

Đây là đại ma đầu giết thú không chớp mắt đó.

Đầu ngón tay Đồ Yếm nắm lấy nhánh cây, điểm lên mặt đất một cái: "Lông vũ của nàng đi đâu rồi?"

Thôn Tượng: "Đại vương nói chuyện không liên quan tới ngươi, không cho ta nói cho ngươi biết."

"Có liên quan tới ta?"

Thôn Tượng: "..."

Ta không nói gì cả.

Đồ Yếm nâng nhánh cây lên rồi vung xuống, Thôn Tượng lập tức cút sang một bên.

Đồ Yếm không rõ ý vị nhìn về phương hướng Sơ Tranh rời đi.

Tiểu Phượng Hoàng...

Thần thú a.

-

Vì sao lại đi Bàn Long nhai, Đồ Yếm cũng không tiếp tục hỏi.

Nhưng dường như hắn cũng muốn đi đến đó, cho nên cũng không phản đối.

Đồ Yếm không tiếp tục mê man, tình huống dường như cũng đang một ngày một chuyển biến tốt đẹp.

Sơ Tranh hoài nghi có phải là Hồng Tiêu lừa cô không.

Nhưng có một lần Sơ Tranh trông thấy Đồ Yếm trực tiếp nôn ra máu, xem chừng là Hồng Tiêu không lừa cô.

Sơ Tranh đi qua, Đồ Yếm lập tức quay người, ngăn trở vết máu phía sau, lãnh lãnh đạm đạm gọi cô: "Tiểu Phượng Hoàng."

Đỉnh đầu có ánh nắng rơi xuống, dát nên một tầng kim quang nhàn nhạt xung quanh hắn.

Xiêm y màu đen, nổi bật lên sắc mặt tái nhợt của nam tử, có chút mỹ cảm của bệnh trạng.

Sơ Tranh một tay hất hắn ra, vết máu đằng sau bại lộ ra.

Đồ Yếm thấy bị phát hiện, cũng không ngăn, chống tay bên môi nhẹ giọng ho khan.

"Khó chịu sao?"

"Quen rồi." Khóe miệng Đồ Yếm khẽ câu lên, nụ cười băng lãnh tàn khốc, bộ dáng kia, không khỏi làm lòng người run lên.

"Ai hạ chú cho ngươi?"

Đồ Yếm hơi sững sờ, đại khái không ngờ tới Sơ Tranh biết nhiều như vậy.

Hắn đột nhiên trầm mặt xuống: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."

Hắn vượt qua Sơ Tranh rời đi.

Một con Thần thú, đến xen vào những chuyện xấu xa của hắn làm gì.

Nàng nên...

Đồ Yếm đột nhiên không biết nên thế nào, dù sao chỉ cảm thấy nàng không nên trộn lẫn với loại người như mình.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đuổi theo hắn: "Tại sao ngươi muốn bắt Nguyên Ninh? Hắn là người hạ chú, còn có thể giải chú trên người ngươi?"

"Tại sao ngươi muốn bắt Nguyên Ninh?" Đồ Yếm không trả lời mà hỏi lại.

Còn khăng khăng muốn cướp với mình...

Lúc ấy rõ ràng nàng hận không thể chơi chết mình.

"Phượng Hoàng Thạch và Phượng Hoàng tinh huyết ở trên người hắn, đó là đồ của ta." Sơ Tranh trả lời rất thản nhiên: "Tới lượt ngươi."

"Tiểu Phượng Hoàng, lòng hiếu kỳ quá nặng sẽ không tốt." Đồ Yếm rõ ràng tức giận.

Sơ Tranh có thể nhìn ra được từ thần sắc của hắn.

Hắn nhanh chân rời đi, không có ý định để ý tới Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..."

Quan tâm ngươi vẫn sai à?

Ta mẹ nó quan tâm người khác sao?!

Nếu ngươi không phải thẻ người tốt, ta sẽ để ý đến ngươi chắc!

Ngươi mẹ nó còn có mặt mũi mà tức giận!

Xử lý là được rồi!

Sơ Tranh tức giận đến mức đạp cành khô trên đất một cước.

Đồ Yếm nghe thấy được, nhưng hắn không dừng lại.

*

Hôm nay đến ngày ném vé tháng rồi!

Đến đi!

Đừng keo kiệt mà!

Ném vé tháng đi mà

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi