XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đồ Yếm không rõ, sao Phượng Hoàng lại sợ lạnh.

Phượng Hoàng có thuộc tính hỏa, ai lạnh cô cũng không thể lạnh.

Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn biến trở về bản thể, để Sơ Tranh ôm.

Sơ Tranh ôm lông lông mềm mại, hạnh phúc ngao ngao.

Đây mới là đãi ngộ cuộc sống mà người thắng nên có!

Trước kia đều sống cuộc sống của tên ăn mày nào đó!

Thật mềm thật mềm...

Tỉnh táo một chút.

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt, bàn tay sờ loạn trên người Đồ Yếm.

"Tiểu Phượng Hoàng." Đồ Yếm dùng móng vuốt đè cô lại, thấp giọng cảnh cáo: "Không nên sờ loạn."

"Ồ."

Sơ Tranh bất động.

Đồ Yếm buông cô ra, Sơ Tranh lại lập tức bắt đầu sờ.

Đồ Yếm ngăn cản cô hai lần, Sơ Tranh ngoài miệng đáp ứng nhanh lắm, chờ hắn buông ra, lại lập tức bắt đầu.

Đồ Yếm đành phải ôm cô, có chút khó chịu nói: "Đừng sờ xuống dưới."

Sơ Tranh cọ xát lên trên, sờ đến mao mao trên cổ hắn.

Đồ Yếm cảm thấy lúc này Sơ Tranh không giống như bình thường lắm, trên mặt mặc dù vẫn lạnh như băng, không có biểu tình gì, nhưng Đồ Yếm cảm thấy trên người cô tựa hồ tràn đầy một loại vui vẻ nào đó.

Sơ Tranh sờ một lúc, có chút buồn ngủ.

Đồ Yếm lại đến một chút buồn ngủ cũng không có.

Hắn nhìn thiếu nữ nằm sấp trên người mình, tâm tình hơi phức tạp.

-

"Tiểu Phượng Hoàng?"

Sơ Tranh giơ tay bịt lỗ tai, phía dưới vẫn mềm mềm, cô lại cọ xát.

Cơ thể Đồ Yếm hơi cứng ngắc, vị trí cô cọ...

Đồ Yếm muốn buông Sơ Tranh ra, kết quả Sơ Tranh đột nhiên ôm sát hắn: "Của ta!!" Một tay còn chậm rãi sờ sờ.

Đồ Yếm thật sự không chịu được nữa, biến trở về.

Cái đệm mềm mềm biến mất, Sơ Tranh bỗng nhiên mở mắt ra, đối đầu với gương mặt xinh đẹp kia của Đồ Yếm.

Sơ Tranh nhìn xung quanh, trời không biết đã sáng từ lúc nào.

Cô mò xuống lỗ tai, trấn định trượt từ trên người Đồ Yếm xuống, giống như người vừa rồi không phải cô.

Đồ Yếm: "..."

Sơ Tranh hái cho hắn mấy quả cây làm bữa sáng, sau khi ăn xong tiếp tục lên đường.

Lần này Sơ Tranh đi ở phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người hắn.

Đồ Yếm có một loại cảm giác như trên lưng có gai.

Luôn cảm thấy Tiểu Phượng Hoàng đằng sau đang có ý đồ xấu gì đó.

Phía trước chính là Tuyệt Mệnh Lĩnh, đáy lòng Đồ Yếm dần dần cảnh giác lên.

Hung thú ở Tuyệt Mệnh Lĩnh phần lớn là những con thú từng phạm tội ở Hồng Hoang, bị truy đuổi đến không còn cách nào, gia nhập vào Tuyệt Mệnh Lĩnh, làm xằng làm bậy.

"Chúng ta không thể bay qua?"

Vì sao cần phải đi qua?

Ta biết bay mà!

"Không thể." Đồ Yếm lắc đầu: "Trên không trung của Tuyệt Mệnh Lĩnh không thể phi hành." Thần thú cũng không được.

"Thú ở nơi này lợi hại vậy sao?" Còn có thể quản lý cả không trung.

"... Không phải, nghe nói là tự nhiên hình thành." Thanh âm Đồ Yếm trầm thấp: "Hung thú trong Tuyệt Mệnh Lĩnh chỉ là vừa vặn nhặt được tiện nghi."

Trong Hồng Hoang có rất nhiều chỗ thần kỳ.

Cái này không tính là gì.

Nhưng bị thú lợi dụng, vậy thì không giống...

Không thể bay thì không thể bay.

Vậy thì đi qua.

"Đứng lại!"

Sơ Tranh và Đồ Yếm vừa bước vào phạm vi Tuyệt Mệnh Lĩnh, thì bỗng có một tiếng quát lớn vang lên.

Mấy nam nhân mặc da thú, cà lơ phất phơ đi từ trong cánh rừng bên cạnh tới.

Đối phương dò xét Sơ Tranh, ánh mắt có chút trần trụi làm càn, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười không có hảo ý: "Các ngươi làm gì thế?"

Đồ Yếm đi lên trước, ngăn trở Sơ Tranh: "Mượn đường."

"Mượn đường thì có thể, nhưng mà..." Đối phương sờ cằm, đê tiện nhìn ra phía sau Đồ Yếm: "Nàng lưu lại, ngươi đi qua."

Tuyệt Mệnh Lĩnh không chỉ cướp đồ vật, cũng sẽ cướp thú.

Đặc biệt là thú đẹp.

Lúc này rõ ràng là bọn họ coi trọng Sơ Tranh.

"Ta lưu lại làm gì?" Sơ Tranh nhô đầu ra từ sau lưng Đồ Yếm, thật lòng hỏi: "Giết các ngươi?"

"Ha ha ha..."

Mấy con thú đối diện giống như nghe thấy chuyện cười.

"Giết chúng ta, ngươi biết đây là nơi nào không? Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết chúng ta ha ha ha..."

"Vậy ta thì sao?" Đồ Yếm híp mắt, ánh sáng nguy hiểm lưu chuyển trong đó.

"Ngươi? Ngươi là cái thá gì..." Tiếng nói của con thú kia đột nhiên ngừng lại, hai tay túm lấy cổ mình, giống như bị người bóp lấy yết hầu.

Đồ Yếm phất tay, con thú kia đập sang bên cạnh, nện lên một gốc cây, trượt xuống đất.

Con ngươi u ám của nam tử đựng đầy sát khí: "Đồ Yếm."

Mấy con thú đối diện trong nháy mắt đổi sắc mặt.

"Đi... Đi mau, đi mau."

Mấy con thú không để ý tới đồng bạn nằm dưới đất, lập tức chạy trốn vào trong núi rừng.

Đồ Yếm ổn định khí tức hỗn loạn trong thân thể, quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Mau chóng đi qua, bằng không thì bọn họ sẽ gọi nhiều thú tới hơn."

-

Không biết là Đồ Yếm miệng quạ đen, hay là hắn am hiểu kịch bản của nơi này.

Bọn họ đi chưa được bao xa, liền bị một đám thú cản lại.

Có một bộ phận thú là hình người, có một bộ phận là bản thể, từ trong rừng dần dần hiển lộ, bao vây bọn họ lại.

"Đồ Yếm, ngươi còn dám xuất hiện ở đây."

Thanh âm hùng hậu từ chỗ sâu truyền tới, một bóng người cực nhanh đi đến, Hung thú xung quanh dồn dập cúi thấp đầu, tỏ vẻ tôn kính: "Đại vương."

Đây là đại vương hiện tại của Tuyệt Mệnh Lĩnh, thân hình cao lớn, ngũ quan cũng coi như tuấn lãng, nhưng lông mày hình chữ bát làm hắn ta nhìn rất hung hãn.

Đại vương của Tuyệt Mệnh Lĩnh hung ác trừng mắt nhìn Đồ Yếm: "Lần trước ngươi giết nhiều thú của Tuyệt Mệnh Lĩnh ta như thế, bây giờ ngươi còn dám xuất hiện, Đồ Yếm, ngươi thật sự cho rằng mình có thể xưng bá Hồng Hoang?"

"Các ngươi chặn đường trước." Vẻ mặt Đồ Yếm không có gì thay đổi.

"Tuyệt Mệnh Lĩnh là địa bàn của ta, muốn đi qua nơi này, thì phải dựa theo quy củ!" Khí thế trên người đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh chợt thịnh, uy áp ngang ngược quét ngang mà tới.

"Dựa theo quy củ của ta cũng là quy củ." Đồ Yếm giơ tay bảo vệ Sơ Tranh ra sau lưng, khí lãng phất qua, thân hình hắn không nhúc nhích tí nào.

"Ha ha ha ha..."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh giận quá hóa cười.

"Đồ Yếm, ngươi vẫn cuồng vọng tự đại như vậy, nhưng ta nghe nói... Ngươi bị thương."

Nói đến phần sau, ngữ điệu của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh bỗng nhiên trầm thấp xuống.

"..."

Tin tức Đồ Yếm bị thương, đã truyền khắp nơi trong Hồng Hoang.

Mặc dù không phải hắn bị thương, nhưng thực lực xác thực giảm bớt đi nhiều.

Chống lại những con thú sẵn sàng bỏ mạng ở Tuyệt Mệnh Lĩnh này, hắn cũng không nắm chắc mười phần.

"Chém chém giết giết còn ra thể thống gì." Sơ Tranh giữ chặt Đồ Yếm, trực tiếp đứng ra ngoài, nhìn về phía đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh, giọng điệu lãnh đạm: "Chúng ta đàm phán một vụ giao dịch."

Nữ tử một thân váy áo đỏ rực, ngũ quan tinh xảo, cho dù mặt không biểu tình, cũng lộ vẻ đường hoàng tươi đẹp, hoàn toàn không giống với những con thú khác trong Hồng Hoang.

Trong rừng tia sáng pha tạp rơi xuống, ném ra quang ảnh trên người cô, trong lúc vung tay nhấc chân, có khí chất cao quý ưu nhã thuộc về Thần thú, không thể xâm phạm.

Con ngươi của đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nhíu lại: "Ngươi là Phượng Hoàng?"

"Biết ta?"

"Trong Hồng Hoang có ai mà chưa từng nghe qua ngươi." Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh cười đến có chút quỷ dị, còn có chút tham lam: "Nhưng mà, hiện tại có người muốn mạng của ngươi."

Sơ Tranh hơi trầm mặc.

Lúc này, muốn mạng của cô... có lẽ là con chó điên Yêu Nhiêu kia.

Trên mặt Sơ Tranh không có bất kỳ cảm xúc gì: "Ngươi có thể nghe xong điều kiện giao dịch của ta, rồi quyết định."

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh nhìn chằm chằm Sơ Tranh nửa ngày, lại nhìn Đồ Yếm, trong lòng so đo một phen: "Được, nói nghe một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi