XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Loại bia đá như vậy cứ cách một đoạn sẽ có một cái.

Vừa rồi bóng đen trông thấy ở đối diện, chính là những bia đá này.

Cao lớn không theo quy tắc.

Giữa mỗi một tấm bia đá đều có gì đó, có cái là một khối thủy tinh xinh đẹp, có cái là một khối đá không đáng chú ý, có là đầu gỗ, thậm chí còn có một gốc cây nhìn sinh động như thực vật thật.

Nhưng cũng có giống như tấm bia đá đầu tiên, phía trên khoét rỗng, giống như bị người ta lấy mất.

Hồng Tiêu khoanh tay trước ngực nhìn về vật trên tấm bia đá: "Những thứ này đều ẩn chứa lực lượng cường đại, Thánh khí của tộc Đằng Xà chỉ là mảnh vỡ, mà đã có lực lượng như vậy, ngươi thử nghĩ xem thứ hoàn chỉnh sẽ cường đại đến cỡ nào."

"Những cái không có này đi đâu rồi?"

Hồng Tiêu chỉ chỉ vực sâu đối diện.

Bể nát.

Khi rơi xuống, liền phân tán ở bên ngoài.

Bị một ít thú đánh bậy đánh bạ xông tới nhặt được, còn may mắn mang được ra ngoài, nên mới có trường hợp giống như tộc Đằng Xà thế kia.

"Đây là nơi nào?"

Hồng Tiêu nhìn qua bia đá, giống như lâm vào hồi ức.

"Không biết... Hắn nói với ta, nơi này là vùng đất Thần ban cho, từ thòi kỳ đầu khi Hồng Hoang hình thành, nó đã tồn tại. Thật giống như Thần sáng tạo ra Hồng Hoang, đồng thời sáng tạo ra những thứ này. Về sau... Chờ sau này thú trong Hồng Hoang mạnh lên, nơi này sẽ trở thành nơi bọn họ tìm kiếm vũ khí."

"Hắn là ai?"

Hồng Tiêu thu lại ánh mắt, cười nói: "Không thể nói cho ngươi biết. Nơi này rất lớn, ngươi tự mình tìm đi, ta không trở về đâu, đến lúc đó người không cần chờ ta."

Sơ Tranh: "..."

Ta cũng không nói muốn dẫn ngươi trở về mà!

Hồng Tiêu đi vào trong sương mù, khi thân ảnh sắp biến mất, nàng ta dừng lại: "Thứ ngươi muốn tìm không khác gì mấy so với Thánh khí của tộc Đằng Xà ngươi từng trông thấy."

-

Tí tách ——

Có tiếng nước.

Ý thức của Đồ Yếm chìm chìm nổi nổi, không biết âm thanh kia là hiện thực hay là mộng cảnh.

Không biết qua bao lâu, Đồ Yếm cảm giác được ý thức của mình cuối cùng cũng bắt được một thứ gì đó trong cảnh chìm chìm nổi nổi, ngừng lại.

Hắn thích ứng một chút, từ từ mở mắt ra.

Ánh sáng hơi tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ hoàn cảnh bốn phía.

Hắn dựa vào một tấm bia đá, bốn phía tràn ngập sương mù.

Nơi này không có nước, giữa lúc hắn mê man, không ngừng nghe thấy tiếng nước là sao? Nghe nhầm sao?

Ký ức từ sau khi tiến vào nơi này của Đồ Yếm, từ từ khôi phục lại.

Hắn mê man bao lâu?

"Tiểu Phượng Hoàng!"

Đồ Yếm khẩn trương gọi một tiếng.

"Gọi cái gì." Thanh âm từ đằng sau bia đá truyền đến.

Đồ Yếm lập tức đứng dậy, vòng qua phía sau bia đá.

Sơ Tranh đứng ở đằng sau bia đá, khoanh hai tay trước ngực nhìn bia đá, hắn tới, Sơ Tranh liền thu tầm mắt lại, lãnh lãnh đạm đạm nhìn qua: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Đồ Yếm hơi sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được.

Hắn cúi đầu nhìn tay mình, trước đó thân thể luôn giống như bị thứ gì đó trói buộc, bây giờ lại không cảm giác được nữa.

"Chú giải rồi?"

Sơ Tranh sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu khoe khoang: "Xem ra ta còn rất lợi hại."

Đồ Yếm: "??"

"Tiểu Phượng Hoàng, làm sao giải?" Đồ Yếm bắt lấy tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh chỉ chỉ nửa khối xương trên tấm bia đá kia: "Dựa vào nó."

Nửa khối xương kia khảm nạm giữa tấm bia đá, lung lay sắp đổ.

"Ngươi không sao chứ?" Đồ Yếm gắt gao nhíu mày.

"Ta có thể có chuyện gì."

"Ngươi thật sự không sao chứ?" Đồ Yếm truy vấn.

Sơ Tranh không hiểu thấu: "Ngươi muốn ta có sao?"

Đồ Yếm: "..."

Ý của hắn không phải như thế.

Hắn chỉ cảm thấy chú này không giống như dễ giải vậy được.

Nhưng Sơ Tranh nhìn qua lại không có gì dị thường, Đồ Yếm không xác định, có phải là mình nghĩ nhiều rồi không.

"Được rồi, chúng ta ra ngoài đi." Sơ Tranh kéo Đồ Yếm rời đi.

"Hồng Tiêu đâu?"

"Ai biết." Vốn chính là nửa đường kết nhóm, ai quan tâm nàng ta, thẻ người tốt đã đủ làm ta bận rộn rồi.

"..."

Sơ Tranh kéo Đồ Yếm rời đi.

Ngay khi bọn họ đi không bao xa, nửa khối xương khảm nạm trên tấm bia đá kia, rơi xuống mặt đất, ùng ục lăn đến dưới tấm bia đá.

Trên xương cốt mơ hồ có thể thấy được vết máu.

Sương mù phất qua, che lấp xương cốt, cũng che lấp bia đá.

-

Đồ Yếm nhíu mày quan sát bia đá xung quanh, Sơ Tranh đi không nhanh, sương mù lướt qua bên người cô, thân ảnh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Tiểu Phượng Hoàng, đây là nơi nào?"

Đồ Yếm đánh vỡ bầu không khí trầm mặc giữa hai người.

"Hồng Tiêu nói là vùng đất Thần ban cho, chuẩn bị cho thú trong Hồng Hoang sau này." Sơ Tranh bình tĩnh thuật lại đơn giản lời Hồng Tiêu nói một lần, lại hỏi hắn: "Ngươi có muốn tiện tay tìm vũ khí không?"

Vũ khí?

Đồ Yếm nhìn về phía những tấm bia đá kia.

Hắn không tin ngoại lực, hắn càng tin tưởng lực lượng của mình hơn.

Sơ Tranh đi qua sương mù, đến biên giới vực sâu.

Cô quay đầu lại nhìn mảnh sương mù kia, một lát sau thu tầm mắt lại, giơ tay ôm eo Đồ Yếm.

Đồ Yếm bị ôm quá đột ngột, tay đặt bên hông hắn, giống như lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, hắn cực kỳ mất tự nhiên, thấp giọng gọi cô: "Tiểu Phượng Hoàng?"

Sơ Tranh không nói một lời mang hắn ra ngoài.

Trở về vẫn phải đi ngang qua Tuyệt Mệnh Lĩnh.

Đại vương Tuyệt Mệnh Lĩnh biết được tin tức, hận không thể xếp hàng vui vẻ đưa tiễn, hi vọng Sơ Tranh không tiếp tục đến đây làm ảnh hưởng đến kinh doanh nữa.

"Chúng ta đi đâu?" Đồ Yếm hỏi Sơ Tranh.

Đi đâu?

Vấn đề này...

Thật sự là chưa từng nghĩ qua.

Thân là thú, bốn biển là nhà.

Sơ Tranh trấn định hỏi lại: "Ngươi muốn đi đâu?"

"..." Đồ Yếm suy nghĩ một chút: "Trước tiên tìm một nơi đặt chân đã, được chứ?"

Đồ Yếm cũng không dám cứ như vậy mà quyết định đi đến đâu.

Sơ Tranh gật đầu: "Đi thôi."

-

Rời khỏi phạm vi Tuyệt Mệnh Lĩnh, Sơ Tranh và Đồ Yếm đến một cái chợ phiên gần đó ở lại.

Không qua bao lâu Sơ Tranh liền nghe thấy một chút nghe đồn.

Còn liên quan tới cô, và còn kỳ quái hơn cả trước đó.

Nói máu của cô có thể trường sinh bất lão, khởi tử hồi sinh...

Sơ Tranh: "..." Sao ta không biết mình có cái công hiệu này thế?

Rốt cuộc là con chó điên nào truyền ra!

Thế là Sơ Tranh vừa xuất hiện, liền bị chúng thú thân thiết chào hỏi một lần.

Mặc dù đánh không thắng Sơ Tranh, nhưng luôn có thú cảm thấy có lẽ mình may mắn có thể nhặt nhạnh được chỗ tốt, thế là kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, chỉ tăng chứ không giảm.

Phần lớn thú trong Hồng Hoang, tuổi thọ cũng không tính là dài.

Cho dù là Thần thú hay là Hung thú, nếu như không cố gắng tu luyện, cũng sẽ gặp phải tử vong.

Hiện tại có một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, sao có thể không làm thú động tâm.

Tăng thêm Sơ Tranh ở cùng Đồ Yếm, lại có thêm một bộ phận địch nhân tiềm ẩn.

Nhưng theo thời gian Sơ Tranh xử lý thú càng ngày càng nhiều, biết được cô rất hung tàn, thú đuổi theo ngược lại ít đi không ít.

Danh tiếng hung dữ của Sơ Tranh lan xa.

Chẳng mấy chốc sẽ nổi danh bằng Đồ Yếm.

"Nàng là một con Thần thú, sao lại ở cùng một chỗ với Đồ Yếm, có còn tự giác của thân là Thần thú không."

"Nói không chừng là Đồ Yếm bắt nàng thì sao?"

"Cái rắm, nghe nói cả đoạn đường này đều là nàng động thủ."

"Đồ Yếm không động thủ?"

"Không có, chỉ một mình nàng động thủ. Ta thấy nàng chính là một đám với Đồ Yếm, ngươi xem nàng đã giết bao nhiêu thú..."

"Đúng thế, Thần thú nào mà lại lạm sát kẻ vô tội như thế."

Loại ngôn luận kiểu này nhiều vô số kể.

Rõ ràng là các ngươi tìm ta gây phiền phức trước, bây giờ lại nói ta lạm sát kẻ vô tội.

Bắt quỷ chính là các ngươi, thả quỷ cũng là các ngươi.

Sao có thể tráo trở như thế chứ!

Mặc dù đáy lòng Sơ Tranh đem đám thú này ra đâm tiểu nhân rồi mắng cho máu chó ngập đầu, nhưng trên thực tế cũng không có hành động gì.

Nhưng Đồ Yếm thì không đắn đo nhiều như thế.

Chỉ cần bị hắn nghe thấy, hơn phân nửa sẽ không có kết cục tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi